Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Anh, đang cùng Đan Địch Tư Lục Phỉ ăn cơm?

Nhìn thấy anh, trong lòng cô liền đau đớn.

Không muốn cảm giác này, Hoắc Vi Vũ rũ mắt, giả bộ như không nhìn thấy anh.

Tô Bồi Ân ôm eo cô, kéo vào ngực anh, liếc mắt cô hồng hồng:

"Tôi sẽ trả, cô biết vì sao đàn ông thích mua đồ cho phụ nữ không?"

Hoắc Vi Vũ biết cái này, đó là vì đàn ông muốn cởi áo người họ yêu ra.

"Không biết, anh có thể mua cho người khác." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

"Tôi là muốn tặng cho cô đấy." Tô Bồi Ân ái muội, câu môi, xấu xa tận xương cốt.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày:

"Có phải anh cảm thấy mình lớn lên rất đẹp trai, nên tôi sẽ không đánh anh?"

"Đánh là đánh yêu, cô có thể chủ động, nhưng mà, bình thường tôi đều ăn miếng trả miếng. Anh ta tới kìa." Tô Bồi Ân nhẹ giọng nhắc nhỡ.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy, tìm một người đàn ông khác cùng nhau kích thích bạn trai cũ của mình là hành vi rất đê tiện nha.

Như thế, chẳng những không cứu vãn được, còn khiến bạn trai cũ cảm thấy, cô là phụ nữ dễ they đổi, phản bội cô là lựa chọn chính xác.

"Anh thật ấu trĩ." Hoắc Vi Vũ đẩy Tô Bồi Ân ra, đi vào phòng thay đồ.

Tô Bồi Ân cười.

Anh thích thái độ cô đối với tình yêu, thà ít mà tốt.


Cố Cảo Đình đi tới trước mặt của Tô Bồi Ân, băng lãnh nói:

"Cố ý tiếp cận cô ta sao."

Tôi Bồi Ân hất cằm:

"Chắc tôi phải nói với anh, đứng núi này trông núi nọ a, không phải anh không thích cô ta sao? Ai tiếp cận cô ấy, thì có liên quan gì đến anh?"

Cố Cảo Đìnj đạm mạc nhìn anh ta, cảnh cáo nói:

"Nếu như anh muốn ở lại nước của tôi kinh doanh, đừng trêu chọc cô ta, cô ta không phải phụ nữ anh có thể đùa bỡn."

"Ha ha. Vậy tôi mang cô ta đến M quốc." Tô Bồi Ân nhẹ nhàng trả lời.

"Anh dám." Cố Cảo Đình kéo cổ áo của Tôi Bồi Ân.

Tô Bồi Ân ung dung nói:

"Không phải là dám hay không dám, mà chính là cô ta yêu tôi hay không yêu, nếu cô ta không yêu, mang cô ta trở về tốn gạo."

Cố Cảo Đình buông cổ áo anh ta ra:

"Cô ta không thể yêu anh."

Tô Bồi Ân thâm sâu nhìn Cố Cảo Đình:

"Đừng quá tự tin, cũng đừng quá tự phụ cùng kiêu ngạo, có lẽ anh là một người đàn ông hoàn mỹ, nhưng không phải là người chồng tốt."

"Vậy cũng không liên quan gì đến anh." Cố Cảo Đình quay người, nhìn đồng hồ, nhíu nhíu mày, đã tám giờ.


Trong mắt anh lóe lên một tia bực bội, gọi điện thoại:

"Tất cả chuẩn bị xong chưa?...Tốt, tôi đã biết."

Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi phòng thay đồ, theo bản năng nhìn thoáng phương hướng của Cố Cảo Đình hồi nảy.

Anh đã không còn ở đây.

Có lẽ, anh chỉ đến mua đồ cho Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Hoắc Vi Vũ rũ mắt, ra khỏi tiệm.

"Cô gì ơi, có mua quần áo này không?" Ông chủ hỏi Hoắc Vi Vũ.

"Đâu phải tôi mua." Hoắc Vi Vũ trả lời một câu.

Ông chủ nhìn về phía Tô Bồi Ân.

Tô Bồi Ân mĩm cười:

" Bọc lại đi. Cô ta mặc rất đẹp."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô lười để ý anh.

Đi dạo nữa, trong lòng cũng không vui thích như nãy.

Đi đến một quán thịt nướng.

"Ăn ở đây không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Ừm." Tô Bồi Ân đáp, đi vào cùng cô.

Anh phủ âu phục lên sau ghế, galăng giúp cô kéo ghế.

Hoắc Vi Vũ ngồi xuống.

"Nói cho cô biết chút thôn tin, nơi này quyền thế nhất chính là Linh lão, phàm là người kinh doanh hay tham gia chính trị, đều muốn lấy được cái gật đầu của ông. Cho nên, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp mặt ông, tính tình của ông ta rất cổ quái, cô có thể sẽ không thích ứng được, nhưng mà nhất định phải kiên nhẫn, tôi đoán, gần nhất, Cố Cảo Đình cũng qua gặp mặt ông ta.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận