Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Trong tay của anh cầm bóp tiền của cô.
“vì sao anh ở chỗ này?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Lại suy nghĩ.
vừa rồi cô gặp được anh, anh không có đi, không bình thường sao?
“cô cho rằng nơi này lớn bao nhiêu?” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đem bóp tiền đưa cho cô.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận.
Anh binh lính đem phu nhân bắt lên.
Cố Cảo Đình lạnh băng xoay người, không có một tia ấm, cũng không có một tia lưu luyến.
Hoắc Vi Vũ mới nhìn đến, rạp chiếu phim ở phía trước.
các binh lính của anh mặt vô biểu tình bảo vệ ở ngoài cửa.
trong lòng cô có chút chua xót, không có nhịn được, trực tiếp mở miệng hỏi: “Cố Cảo Đình, lúc trước anh đi cảnh cáo Tô Bồi Ân là có ý gì?”
Cố Cảo Đình quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm liếc cô, “Không cần bởi vì bị tổn thương, tùy tiện chọn đại một người đàn ông, Tô Bồi Ân không thích hợp với cô, tôi không muốn cô huỷ hoại chính mình.”
Hoắc Vi Vũ nhìn anh.
hóa ra anh biết cô sẽ bị tổn thương.
tâm cô lạnh vài phần, “không phải anh huỷ hoại tôi sao? anh nói những lời này, thật đúng là buồn cười.”
Cố Cảo Đình dừng một chút, ánh mắt đen nhánh như mực, thâm u, không thể dò xét.
Nắm tay gắt gao nắm lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
“Cảm tình, không thể miễn cưỡng.” Anh nói ý vị thâm trường, ánh mắt sáng quắc nhìn cô..
Hoắc Vi Vũ tươi cười, trong mắt mênh mông, mờ mịt, tầm mắt cô mông lung.
Hóa ra, cô khiến anh phải miễn cưỡng.
Nếu biết cô không hoàn mỹ, không nên tới trêu chọc cô, không phải sao?
Là do cô, tự mình ngu xuẩn.
Rõ ràng biết, anh chỉ có thể nhìn lên, một hai phải chui đầu vào.
Hôm nay, gặp tình cảnh này, do cô xứng đáng tự tìm.
Không tồi, cô còn có kiêu ngạo bản thân.
“Cám ơn anh không tạm chấp nhận, buông tha tôi, cũng cám ơn anh bây giờ thương tổn tôi, làm tôi nhanh như vậy không hề yêu anh, lần sau tôi nhất định sẽ mở to hai mắt, chọn một người yêu tôi, bất quá, chuyện của tôi, từ nay về sau cùng anh nửa xu quan hệ đều không có, anh không cần cảm thấy tự trách, cũng không cần cảm thấy là anh thương tổn tôi nên đối với tôi có trách nhiệm, tự tôi sẽ phụ trách cuộc đời của tôi, hy vọng suốt đời không gặp lại.” cuối cùng Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, tiếng cười có ý châm chọc.
Cô xoay người, không để lãng phí nước mắt.
Cố Cảo Đình nhìn bóng dáng cô dứt khoát biến mất.
suốt đời, không cần gặp lại, cô nhanh như vậy, không còn yêu……
đôi mắt anh trầm xuống, giống như cục diện đáng buồn, lòng bàn tay, đè trên ngực. Cổ họng phát ngứa, máu tanh lợm nơi yết hầu.
Phốc
Một búng máu phun ra.
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, thân thể khổng lồ ầm ầm sập, ngất đi.
“Tư lệnh, tư lệnh!” Bọn lính đỡ anh dậy, đưa đi bệnh viện.
Cố Cảo Đình nằm mơ.
Anh mơ thấy Hoắc Vi Vũ gả cho Tô Bồi Ân.
Trên mặt cô hạnh phúc tươi cười bước qua anh.
Giống như trong mắt cô không còn có anh.
một mình anh đứng ở ngoài thế giới của cô, nhìn cô và Tô Bồi Ân trao đổi nhẫn.
Ngực có một chỗ, đau kịch liệt.
Cố Cảo Đình mở mắt.
“Cảo Đình, anh không sao chứ, binh lính nói anh đột nhiên ngất ở cửa, làm em sợ muốn chết, vừa rồi kiểm tra toàn bộ cho anh rồi, bác sĩ nói anh không có việc gì, chỉ là khí ức công tâm, anh có tâm sự phiền lòng sao? Có thể nói với em.” Đan Địch Tư Lục Phỉ ôn nhu nói.
Cố Cảo Đình lạnh băng ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ.
Đã 12 giờ khuya.
“Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ông Tang còn muốn gặp chúng ta.” Cố Cảo Đình rời giường, con mắt không nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ, đi đến cửa.