Hoắc Vi Vũ trong lòng khẩn trương.
Tiếng súng vang lên bất ngờ, chắc chắn có chuyện gì xảy ra.
Không cần suy nghĩ, cô xoay người chạy ra ngoài cửa.
Cố Cảo Đình cũng từ trong phòng lao ra, lo lắng nhìn về phía cô"Em không sao chứ?"
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, "Tôi không sao."
Cô nhìn anh quần áo vẫn chỉnh tề, kiêu ngạo mà tao nhã, tay áo cũng được sắn lên tỷ mỉ.
Nếu vừa rồi anh cùng với Đan Địch Tư Lục Phỉ phát sinh quan hệ, nhanh như vậy mà lao ra ngoài, hẳn quần áo sẽ phải xộc xệch mới đúng.
Cô hiểu lầm rồi, lo lắng trong lòng dần tản ra, mắt hướng lên nhìn Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình giữ chặt khăn tắm của cô, quá mức gợi cảm và quyến rũ rồi. Mắt anh xoẹt qua thứ ánh sáng sắc lẹm, lập tức ra lệnh cho cô: "Quay về mặc quần áo."
"Anh đừng hiểu lầm, quần áo của tôi đang ủi, cho nên tôi mới quấn khăn tắm." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Ít nhất cũng phải chú ý tới tình huống, thân phận, địa vị. Hoắc Vi Vũ, không ai yêu em thì em phải tự yêu chính mình, một người phụ nữ đến cả tự tôn và tự ái đều không có thì sao được người khác yêu thích chứ." Cố Cảo Đình lạnh giọng.
Thanh âm của anh không có một chút cảm tình, chỉ có trách móc.
Một câu, không ai yêu em, giống như dùng kiếm đâm trúng tim cô, đem cô nhốt vào giữa hồ băng.
Hoắc Vi Vũ đôi mắt đỏ vài phần, "Anh không yêu tôi, vốn không có quyền giáo huấn tôi, tôi và anh thân thế khác nhau. Tôi không ai yêu, ta cũng không cần người khác yêu thích, anh cứ lo nắm tay Đan Địch Tư Lục Phỉ của anh đi đến cuối cuộc đời là được rồi, quản tôi làm gì!"
Cố Cảo Đình nhìn cô hai mắt đỏ lên, tim như bị bóp nát, toàn thân giống như bị người ta đánh mười mấy nhát, mắt tối sầm lại.
Anh cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, đưa lên miệng.
"Bằng, Bằng, bằng", tiếng súng lại vang lên lần nữa.
Cố Cảo Đình trong mắt xẹt qua một tia phong mang, mày kiếm nhướn lên, sắc bén nhìn về phía cuối hành lang, cất giọng lạnh lùng: "Em về phòng đợi, không có sự cho phép của tôi thì đừng có đi ra ngoài."
"Tôi không phải quân lính của anh." Hoắc Vi Vũ phát hỏa, không thích giọng ra lệnh của anh một chút nào.
"Em biết là tôi cần bảo vệ nhân dân." Cố Cảo Đình trầm giọng, không để ý tới cô nữa, bước nhanh rồi biến mất nơi cuối hành lang.
Hoắc Vi Vũ nhìn hình bóng anh biến mất, cụp mắt xuống, hàng mi dài buông thõng che đi nơi cửa sổ tâm hồn.
Ai cũng không biết được trong lòng cô đang nghĩ gì.
Hoắc Vi Vũ xoay người, Tô Bồi Ân đứng ngay sau lưng cô, khoanh tay trước ngực, nhìn cô đầy ẩn ý.
"Sợ sao? Bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện." Tô Bồi Ân liếc mắt ra ngoài cửa một cái, hỏi cô.
"Sợ có thể giải quyết vấn đề sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, bước qua anh..
Cô cầm lấy chiếc váy vừa khô đi vào toilet thay đồ, sau đó trở ra, tiếp tục là quần áo cho Tô Bồi Ân.
Bên ngoài tiếng súng càng ngày nhiều..
Hoắc Vi Vũ tỏ ra nghe thấy như không, chuyên chú là quần áo choTô Bồi Ân.
Cửa bị đẩy ra.
Nữ dong đứng ở cửa, lo lắng nói: "Không hay rồi, phần tử khủng bố vừa đột nhập vào đây, bọn chúng người đông, sẽ nhanh chóng bao vây nơi này, mọi người mau trốn đi."
"Là Sarah sao?" Tô Bồi Ân hỏi.
"Tôi không biết." Nữ dong nói xong, lại chạy nhanh qua nơi khác.
Tô Bồi Ân nhanh chóng mặc quần áo vào, "Anh vừa nhận được tin, Sarah đang hoạt động rất gần Linh Đều, không nghĩ tới hắn lại hành động nhanh như vậy. Bọn họ nổi tiếng ngoan độc, nhất định không chừa cho một ai sống sót, kể cả đó có là người vô tội. Từ giờ, em theo sát anh, anh sẽ bảo vệ em, đưa em đi phá vây."