Hoắc Vi Vũ rũ mắt.
Cố Cảo Đình nói muốn tới khảo sát, nhanh vậy sao.
"Tiểu Ba, người quân khu em chiêu đãi cho tốt, lấy tài liệu mấy ngày nay thu thập, bình luận tài vụ cùng báo mấy ngày này cho chị." Hoắc Vi Vũ dặn dò nói, đi vào văn phòng.
"Hoắc trưởng phòng, chị không ăn cơm cùng sao?" Tiểu Ba có chút sợ hãi, dù sao lần trước cô cũng xém gây họa.
"Chị còn rất nhiều việc muốn làm, các người qua chiêu đãi là đủ rồi." Hoắc Vi Vũ kéo ghế ngồi xuống.
Tiểu ba lập tức ôm một đống tài liệu đến trước mặt Hoắc Vi Vũ:
"Hoắc Vi Vũ, em không dám."
"Đừng sợ, theo Vương quản lý học tập xã giao, về sau một mình làm nhiệm vụ, cũng phải dùng đến." Hoắc Vi Vũ trấn an nói.
"Hoắc trưởng phòng, hay là cô đi cùng đi, nơi này, chỉ có cô là xinh đẹp nhất, tôi nghe nói lãnh đạo của họ cũng cùng đi, hình như cũng độc thân." Vương quản lý vui vẻ nói ra.
"Mỹ nhân kế chỉ có công dụng lúc đầu, một khi nhan sắc phai tàn là kết thúc, phiền Vương quản lý mang theo Tiểu Ba, tôi chờ tin tốt của các người." Hoắc Vi Vũ khẽ cười, nụ cười rất xa cách, quyết tuyệt.
Vương quản lý biết khuyên không được, liền mang theo Tiểu Ba qua chiêu đãi.
Hoắc Vi Vũ nhìn tài liệu của Tiểu Ba, bắt đầu làm việc.
Mỗi chổ đều dán giấy ghi chú phê bình, số liệu quan trọng cùng những nghi vấn không rõ ghi chép lại.
Máy riêng vang lên.
Trong văn phòng chỉ còn lại mình cô.
Hoắc Vi Vũ nghe.
"Alo, ngài khỏe chứ, tôi là nhân viên ở bãi săn Hồng Việt Hải." Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ nói.
"Ha ha." Tô Bồi Ân nở nụ cười, trêu chọc nói:
"Hoắc Vi Vũ, cô rất thích hợp làm người trực tổng đài, âm thanh rất ngọt, so với gương mặt thì dễ chịu hơn rất nhiều."
" Tô tổng có chuyện gì sao? Tôi còn rất nhiều việc phải làm." Hoắc Vi Vũ không lạnh không nhạt hỏi.
"Hoắc Vi Vũ, đừng quên trước kia cô đã nói, nếu như còn sống, liền phải làm trâu làm ngựa cho tôi, bây giờ cô là ngựa của tôi rồi." Tô Bồi Ân rất vui vẻ nói.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, đạm mạc nhìn không khí:
"Lời của phụ nữ anh cũng tin à, Tô tổng, anh cũng quá đơn thuần rồi."
"Trong mắt tôi, đó chính là lời nói hiệp nghị, vì giữ lời hứa với cô, tôi bị Cố Cảo Đình xô vào bệnh viện nằm hai ngày."
"Tài nghệ không bằng ngườik khác, còn không thấy ngại mà khoe khoang, theo tôi biết, quản gia cũng góp phần không ít nha." Hoắc Vi Vũ chế nhạo.
"Chẳng lẽ cô muốn làm bạn gái của quản gia? Vậy tôi cũng không phản đối."
"Tôi không rãnh nói nhảm với anh." Hoắc Vi Vũ trực tiếp cúp máy.
Tô Bồi Ân: "..."
Anh nhìn vào điện thoại, bất đắc dĩ.
Chẳng qua cô ta không có việc gì, tâm trạnh u ám mấy ngày nay cũng trong sáng lại rồi.
Hoắc Vi Vũ tiếp tục làm việc.
Lát nữa cô còn phải thiết kế sách hợp lý.
*
Trong tiệm cơm ngon nhất ở trấn Hồng Việt Hải.
Cố Cảo Đình, Vương Đông, Trần Thải Cấu cùng bước vào phòng khách.
Bên trong có Vương quản lý, Tiểu Ba, còn có một nam một nữ nhân viên của bãi săn, không có Hoắc Vi Vũ.
Đôi mắt của Cố Cảo Đình u ám lại, hỏi Vương quản lý:
"Hoắc Vi Vũ đâu?"
Vương quản lý không nghĩ tới, Tư lệnh danh tiếng lừng lẫy lại đích thân đến đây.
Ông nơm nớp lo sợ đứng lên, báo cáo:
"Hoắc trưởng phòng vừa về, công việc có chút bận rộn, ở văn phòng tăng ca."
Cố Cảo Đình xoay người, phân phó với Vương Đông:
"Chúng ta qua bãi săn."
Vương quản lý: "..."
Ông nhìn Cố Cảo Đình và Vương Đông xoay người, ra ngoài, chỉ còn lại Trần Thải Cấu.