Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Anh bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền.
Tay anh gắt gao nắm chặt lấy tay cô, nhất quyết không chịu buông.
Hoắc Vi Vũ cũng không gạt tay anh ra, chỉ có thể dùng một tay lau người cho anh.
Mắt nhìn đến những vết thương trên bụng anh, lòng Hoắc Vi Vũ lại nhói lên.
Cô nhớ Vương Đông từng nói: "Những lúc tư lệnh đau lòng không chịu nổi, anh tư lệnh thường dùng dao khắc tên cô lên người mình, có một lần, suýt chút nữa là rạch vào tim rồi..."
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô vén áo anh lên.
Trước ngực anh có một vết rạch lớn.
Vết rạch đó đã đóng vảy, hồng hồng, nhìn rất ghê người.
Mặc dù đã kết vảy nhưng chắc chắn sau này sẽ để lại một vết sẹo to.
Hoắc Vi Vũ cảm giác trong người có chút quái dị, dường như có thứ gì đó đang nảy nở trong cô, từng chút từng chút một. Bàn tay đang cầm khăn lau cho anh cũng tự nhiên mà run rẩy.
Cô mạnh mẽ rút bàn tay đang bị Cố Cảo Đình nắm chặt ra khỏi tay anh, chạy đến cạnh cửa sổ.
Hình ảnh của cô phản chiếu qua tấm kính cửa sổ.
"Hoắc Vi Vũ, phải thật lý trí, thật tỉnh táo, nhất định phải lý trí, phải tỉnh táo tột độ." Cô tự lẩm bẩm một mình, tay nắm chặt thành quyền...
Đêm, cứ thế trôi qua thật chậm.
Cố Cảo Đình mở mắt, nhìn Hoắc Vi Vũ ngủ thiếp đi bên giường, ánh mắt đầy cưng chiều, vuốt ve cái đầu nhỏ của cô.
Hoắc Vi Vũ tỉnh giấc, ngẩng đầu lên, thấy anh đã tỉnh, tay phải vội đặt lên trán anh, tay trái đưa lên trán mình để kiểm tra nhiệt độ.
Mười giây sau cô buông tay ra.
"Anh hạ sốt rồi, để tôi đi gọi Nhan Diệc Hàm vào." Hoắc Vi Vũ đứng lên.
Cố Cảo Đình níu lấy tay cô, ngồi dậy, quan sát sắc mặt cô, "Cả đêm qua em đều ở đây sao?"
Hoắc Vi Vũ hơi nâng khóe miệng, ý vị thâm trường nói: "Tư lệnh dẫn theo cả binh lính của mình ra ngoài, hoàn toàn là phong cách của ngài, tôi đây không đến cũng không được."
Cố Cảo Đình chau mày, "Bọn họ làm gì em? Trở về anh sẽ giáo huấn họ một trận."
Hoắc Vi Vũ không muốn gây tiếng xấu cho người khác.
"Bọn họ thực rất quý trọng anh. Không chỉ vậy, họ còn là những chiến hữu cùng anh vào sinh ra tử có nhau, tôi nghĩ, vì thế họ lại càng yêu mến và kính trọng anh hơn nữa. Anh là anh hùng dân tộc, là trụ cột quốc gia, tương lại đầy hy vọng. Tôi thấy, ngài tư lệnh vẫn nên làm những chuyện cần làm đi, còn nhiều người chờ anh cứu giúp. Hiện tại không phải là kết thúc, mà là khởi đầu." Hoắc Vi Vũ nghiêm túc nói.
"Không phải kết thúc, mà là khởi đầu?" Cố Cảo Đình nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt không thay đổi gì, trong đôi mắt cũng không có chút gợn sóng.
"Không phải kết thúc, mà là khởi đầu..." Cố Cảo Đình lại lặp lại một lần, trầm mặc một lúc lâu, chủ động buông tay cô ra, nói: "Anh biết rồi, để anh kêu Vương Đông đưa em về."
Hoắc Vi Vũ vuốt cằm, "Phiền tư lệnh rồi."
Cô xoay người, bước ra khỏi phòng Cố Cảo Đình.
Trên đường
Không ai nói gì.
Hoắc Vi Vũ tựa vào ghế xe, thắt dây an toàn, trong đầu toàn là hình ảnh dòng chữ khắc trước ngực Cố Cảo Đình.
"Vương Đông, bây giờ Đan Địch Tư Lục Phỉ đang ở đâu?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Đan Địch Tư Lục Phỉ khi ở Linh Đều bị tấn công quá sợ hại, sau khi được cứu thoát đã về nước rồi. Biết tư lệnh đã tiêu diệt được đám người Sarah, Đan Địch Tư Lục lão còn không chịu buông tha cho tư lệnh, yêu cầu đền bù tổn thất tinh thần một trăm triệu, quả thực không biết xấu hổ. Nếu để người như vậy lên làm hoàng đế, sau này chắc chắn sẽ làm khó ngài tư lệnh." Vương Đông không ưa nói.
Hoắc Vi Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước, đôi mắt xinh đẹp từ từ nheo lại, phát ra một tia sắc bén....