Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Giữa trưa, Hoắc Vi Vũ ngủ một giấc.

Hôm quả ngủ không ngon, lần này ngủ, tỉnh lại đã năm rưỡi chiều.

Ngủ đủ giấc, cảm giác rất tốt, tinh thần sung hãn, phấn chấn.

Cô đánh răng rửa mặt xong tới phòng làm việc.

"Hoắc trưởng phòng, em đã tính toán lại tất cả số liệu, xác thực là em có lỗi, em sẽ sửa, chị nhìn xem." Tiểu ba cung kính đưa tài liệu cho Hoắc Vi Vũ.

"Không cần." Hoắc Vi Vũ kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy, đưa cho Tiểu Ba:

"Sáng chị đã chỉnh sửa, em đối chiếu chút, nhìn xem có sai hay không."

"Ừm, cảm ơn Hoắc trưởng phòng." Tiểu ba tiếp nhận tài liệu trong tay Hoắc Vi Vũ, đối chiếu với tài liệu của mình. Nhìn thấy khác biệt, liền gõ đầu mình một cái.

Cô còn sai nhiều chỗ.

"Xin lỗi, Hoắc trưởng phòng, em liên lụy chị, không chỉ không giúp được gì, mà còn tốn công sức của chị." Tiểu ba nói xin lỗi.

"Từ từ sẽ tốt. Em tiếp xúc hạng mục ít, nghĩ không toàn diện là chuyện bình thường, chờ tiếp xúc nhiều, về sau sẽ khá hơn." Hoắc Vi Vũ trấn an nói, bật máy tính lên.

Tiểu Ba lập tức rót cho Hoắc Vi Vũ một ly nước trà, hỏi:

"Lúc Hoắc trưởng phòng mới vào nghề có như em không?"


Hoắc Vi Vũ mỉm cười, tiếp nhận ly nước.

Năng lực học tập của cô rất mạnh, lúc trước học y khoa, trong mắt giáo sư cô là học sinh ưu tú nhất.

Về sau đại học năm 3 mới chuyển sang hệ quản lý, chỉ dùng thời gian một học kỳ, cô đã học xong toàn bộ chương trình, tiếp tục trở thành học sinh đắc ý nhất của giáo sư.

Có chút thiên phú, trời cho.

Vận khí của cô không tệ.

Ba ba không phải ruột thịt, lại rất yêu cô, cho cô tuổi thơ vô âu vô lo, tuổi trẻ thoải mái.

Chưa kịp kết hôn với Ngụy Ngạn Khang, liền phát hiện anh ta cặp kè với Cố Kiều Tuyết, coi như phát hiện kịp thời.

Càng khiến người ta hâm mộ là, cô từng yêu đương với bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của người dân, còn có mấy anh em thân thiết.

Đời này của cô rất đáng giá.

"Người chậm cần bắt đầu sớm, người học tốt, chịu học, sẽ tốt." Hoắc Vi Vũ khích lệ nói.

Ban đêm, cơm nước xong xuôi, Hoắc Vi Vũ đi dạo bên bờ ruộng.

Trời chiều rơi xuống, rặng mây đỏ nhuộm cả bầu trời, đẹp chói mắt.


Cô lẳng lặng hưởng thụ không khí bình yên.

Tô Bồi Ân nở nụ cười, đứng ở cạnh cô, cùng nhìn về phía bầu trời, hời hợt nói:

"Tôi đã kiểm tra lợi nhuận của cô, tổng cộng là 220 vạn, cô cảm thấy mình sẽ thắng sao?"

Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn Tô Bồi Ân, trong lòng có loại dự cảm xấu:

"Tô tổng có ý gì?"

"Hôm nay tôi hỏi chút, đội kia đã thu được hơn 500 vạn rồi." Tô Bồi Ân cười nói:

"Cô nói thử xem, đây là ý gì?"

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ xiết chặt.

Bọn họ tranh tài trong một tháng.

Hiện tại mới qua hai mươi ngày.

Đội kia đã lời hơn năm trăm vạn?

Hoắc Vi Vũ chấn kinh.

Như vậy chẳng phải, cô và Tiểu Ba sẽ bị đào thải sao?

"Bây giờ cô đã biết vì sao ba người kia muốn chung đội với WenDy chưa?" Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói.

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, là tôi khinh địch, thua tâm phục khẩu phục." Hoắc Vi Vũ rộng rãi nói.

"Ngốc." Tô Bồi Ân nói một chữ.

"WenDy là thiên kim của công ty bách hóa 36 Độ, cô ta dùng giá thấp nhất nhận thầu hai quầy hàng, sau đó bán đấu giá quầy hàng đó, đơn giản mà nói, cô ta dùng vốn riêng của mình. Nếu như cô lợi dụng Cố Cảo Đình đầu tư, khẳng định cô ta sẽ không đuổi kịp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận