Cố Cảo Đình bước nhanh về phòng.
Hoắc Vi Vũ không có ở phòng khách.
Trong phòng ngăn nắp, không có dấu vết sự tồn tại của cô.
Cố Cảo Đình không giấu nổi sự thất vọng cùng cực.
Anh thật sự mong cô sẽ chờ anh.
Nhưng anh cũng sợ, cô tới, là vì muốn dập tắt hi vọng trong anh.
Anh đẩy cửa phòng ngủ, Hoắc Vi Vũ đang say giấc.
Cô nghe được tiếng cửa động, mở mắt, bật đèn ở đầu giường lên.
Cố Cảo Đình đứng ở cửa.
Nhìn thấy cô, trong mắt anh hiện lên tia vui mừng. Anh cười thật tươi, ánh mắt sáng ngời.
Cô, cư nhiên ngủ trên giường của anh.
Hơn nữa, hình như áo cô đang mặc trên người.... là sơ mi của anh.
Anh đang mơ, đang thấy ảo giác sao?
"Về rồi à?." Hoắc Vi Vũ chào hỏi một tiếng, lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại, hàng mi đen dài khẽ rung rung.
Gương mặt hồng hồng, da thịt trắng như tuyết, mềm mịn, trong suốt như nước.
Cô giống như mỹ nhân ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.
Nếu đây là một giấc mơ, chỉ mong giấc mơ này kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ tỉnh lại.
Cố Cảo Đình đi đến đầu giường, ánh mắt sáng quắc ngắm cô đang ngủ, tay vươn tới vuốt ve hai má cô.
Hoắc Vi Vũ giữ tay anh, lại bị đánh thức, mở to mắt.
Trước kia cô sẽ mãnh liệt đòi rời khỏi giường, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu tiếp nhận anh, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Cố Cảo Đình biết đó thật sự là cô, lòng đầy vui sướng và hạnh phúc, cố đè nén cảm xúc, cười nói: "Ngủ đi, anh sẽ không làm phiền em đâu."
Hoắc Vi Vũ nhìn anh tươi cười, lòng có chút chua xó, buông lỏng tay ra.
Cố Cảo Đình cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Anh đẩy cửa phòng tắm, quần áo trên giá đã được Hoắc Vi Vũ giặt ủi sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp.
Trong phòng tắm tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Anh không muốn phá hoại khoảng khắc này, nếu như thời gian chỉ dừng lại tại đây, như vậy anh cũng nguyện ý.
*
Cố Cảo Đình tắm giặt sạch sẽ xong bước ra ngoài, nhìn trên giường.
Cô vẫn nằm đó, quay lưng về phía anh.
Thân hình cô nhỏ bé, bị chăn bao trùm gần hết người.
Cố Cảo Đình đi qua, anh chợt phát hiện, mình có chút khẩn trương.
Cái cảm giác khẩn trương này thật sự vi diệu.
Tay anh run run, xốc chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống.
Hoắc Vi Vũ không hề ngủ.
Cô cảm nhận được có người nằm xuống bên mình.
Hương thơm vốn có cùng mùi sữa tắm từ người Cố Cảo Đình truyền tới mũi cô.
Trong mắt cô có chút dao động, khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, xoay người lại, nhìn về phía anh.
"Anh lại đánh thức em sao? Nếu em không thích, vậy anh ra ngoài ngủ." Cố Cảo Đình vô cùng ôn nhu, lo lắng quan sát sắc mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ vòng cánh tay trắng nõn qua, ôm lấy anh, đôi môi mềm mại chạm vào môi anh.
Chính là vừa đụng chạm.
Toàn thân cảm giác như có dòng điện xoẹt qua, lưng anh cứng ngắc.
Kích động có, bất ngờ có, vui sướng có, mừng như điên dại có, nhưng anh vẫn cẩn thận, khẽ nhìn xuống khuôn mặt tinh xảo của cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đầu lưỡi bắt đầu thâm nhập vào khoang miệng anh.
Bên trong miệng cảm giác nóng bỏng.
Cô dùng đầu lưỡi chơi đùa với đầu lưỡi của anh, uốn lượn lên xuống.
Hô hấp của Cố Cảo Đình càng lúc càng nặng nề, càng ngày càng dồn dập, tâm sớm đã bị cô chiếm lĩnh.
Hay là nói, cũng chỉ có cô mới khiến anh có cảm giác.
Chỉ cô mới khiến anh trở nên nhiệt tình, mới khơi dậy cảm xúc nguyên thủy vốn có trong anh.
Anh sớm đã muốn như vậy, mãi mãi che chở cô trong lòng mình.
Mặc kệ tương lai có chuyện gì xảy ra, anh cũng muốn giữ cô bên cạnh, không cho bất cứ kẻ nào động tới cô.
Hai người sẽ mãi mãi bên nhau....
Cố Cảo Đình trụ sau gáy cô, xoay người, đè cô dưới thân mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô...