Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ tỉnh.

Ngáp một cái, mở to mắt, trong phòng đen kịt.

Trong đầu của cô có chút mông lung, ngồi dậy, gãi gãi tóc rối bời, lấy điện thoại ở dưới gối.

Mười một giờ mười lăm phút rồi.

Phía trên có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tiểu Ba.

Nhưng vì điện thoại cài chế độ im lặng. Nên cô không nghe thấy.

Hoắc Vi Vũ gọi cho Tiểu Ba, qua lao mang giày, đi vào nhà vệ sinh.

"Hoắc Bộ trưởng, chị sao rồi?" Tiểu Ba lo lắng hỏi.

"Ừm, ở quán rượu chờ chị, chị đến rồi nói." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói, đặt điện thoại ở bên cạnh bồn nước.

Đánh răng, rửa mặt, nhìn bản thân mình trong gương.

Mặt như hoa đào, mắt như tơ.

Trên cổ có dấu hôn nhàn nhạt.

Cô nhíu mày, nhớ tới nửa đêm, anh giúp cô làm cái kia...

Đôi mắt rủ xuống, sương mù che mắt, ngây ngốc một hồi.

Bên ngoài truyền tới âm thanh.

Hoắc Vi Vũ bừng tĩnh, quay người ra ngoài.

Cố Cảo Đình kéo màn cửa ra.

Ánh nắng tiến vào, căn phòng lập tức sáng lên.

Anh mặc một thân âu phục màu xanh đậm, phác họa ra dáng người hoàn mỹ.

Tự phụ, ưu nhã.

Cố Cảo Đình mĩm cười.

Cười rộ lên, điên đảo chúng sinh, kinh động như gặp thiên nhân.

Hoắc Vi Vũ có chút hoảng hốt.

Anh đi đến phía cô:

"Anh biết một quán cơm không tệ, cùng đi."

Cô không có quyền cự tuyệt.

"Được, em đi trang điểm." Hoắc Vi Vũ cầm túi tiến vào nhà vệ sinh, dùng phấn che hết dấu vết trên cổ, trang điểm tinh xảo, ra khỏi nhà vệ sinh.

Cố Cảo Đình chở ở ngoài, hôn trên nhẹ lên mặt cô, dắt tay cô:

"Đi thôi."

Cô thấy tay anh nắm chặt tay cô.

Cảnh tượng như này rất quen.

Chỉ là, cảnh còn người mất.

Cô không còn như lúc trước.

"Cố Cảo Đình, khi nào anh trở về?" Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.

Cố Cảo Đình nhìn phía trước, như có điều suy nghĩ hỏi:

"Sau khi trở về muốn tiếp tục công việc sao?"

"Nghĩ." Hoắc Vi Vũ thẳng thắn.

Cố Cảo Đình nhìn cô, trong mắt có chút mềm mỏng:

"Em có thể sống cuộc sống em muốn, anh sẽ không hạn chế, chẳng qua, phải an toàn."

Cô kinh ngạc nhìn anh, không hiểu, sao anh dễ nói chuyện như vậy.

"Vậy là anh đồng ý hay không đồng ý?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.

"Năm mươi tỷ không phải là con số nhỏ, anh cần hai ngày." Cố Cảo Đình giải thích nói.

"A, cảm ơn, đúng rồi, em có thứ muốn cho anh." Hoắc Vi Vũ rút tay ra, lấy hộp quà trong túi ra, đưa cho Cố Cảo Đình.

Lần trước cô cố ý mua kẹp cà vạt ở tiệm vàng, chưa có dịp đưa cho anh.

"Sao lại cho anh?" Cố Cảo Đình tiếp nhận, mở ra thấy bên trong là kẹp cà vạt.

Đây là lần đầu tiên anh nhận quà của cô.

Anh rất thích.

KHông kềm chế kích động, anh cúi người, hôn môi cô, lưỡi đỏ tiến vào miệng cô.

Các binh lính nhìn thấy, đỏ mặt, quay sang chổ khác.

Tư lệnh càn rỡ như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không tin.

Điện thoại của Có Cảo Đình vang lên, anh lưu luyến không nở buông cô ra, lấy điện thoại di động ra, thấy là Thượng trung tá.

ANh nghe.

"Tư lệnh, đã làm xong, chúc ngài và phu nhân răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử." Thượng trung tá cười chúc phúc nói.

Cố Cảo Đình nhìn cô, trong mắt dao động.

Cái này, người con gái anh yêu thích từ nhỏ, hôm nay, cuối cùng cũng trở thành vợ của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui