“Tiểu Vũ, đưa tay phải cho anh.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ khó hiểu nhìn về phía anh.
Anh từ trong túi lấy ra bút, cầm tay phải của cô, ở ngón áp út vẽ một cái nhẫn, giữa nhẫn vẽ một vòng tròn, giữa vòng tròn một chữ Đình.
Hoắc Vi Vũ rút tay về, nhìn về phía ngón áp út anh vẽ nhẫn, cảm thấy anh thật đúng là ấu trĩ.
Anh đem bút đưa cho cô, “Giúp anh cũng vẽ một cái đi.”
Anh đem tay trái đưa tới trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái.
ông chủ yêu cầu, cô cũng không có lập trường cự tuyệt.
Cô ở ngón áp út của anh vẽ một vòng.
Anh ghét bỏ nói: “trình độ em vẽ tranh thật đúng là chẳng ra gì?”
“chỉ số thông minh Tư lệnh thoái hóa về vườn trẻ sao? Tôi ở tiểu học còn không chơi loại trò chơi ấu trĩ này.” Hoắc Vi Vũ đánh trả nói.
Anh cầm lại bút của anh, ở trên ngón tay một lần nữa sửa chữa, với trên tay Hoắc Vi Vũ chính là cùng nhau, ở vòng tròn giữa nhẫn, viết một chữ Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn ngón tay anh liếc mắt một cái, đôi mắt rũ xuống.
Cô hiểu rõ, vĩnh viễn cô không thể cùng anh mang nhẫn cặp.
tâm tình Hoắc Vi Vũ bực bội, một ngụm đem ly nước chanh đều uống sạch.
Chủ tiệm lập tức rót tiếp cho Hoắc Vi Vũ.
“Hôm nay đừng đem nhẫn rửa sạch.” Cố Cảo Đình dùng chính là giọng trần thuật.
Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, ánh mắt mát lạnh, “Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nghe, tư lệnh hẳn là hiểu mới phải.”
“Vậy hôm nay em không cần đi trở về.” Cố Cảo Đình quyết đoán nói.
“Tôi chỉ đùa một chút.” Hoắc Vi Vũ sửa lời nói.
Cô là yếu thế, đánh không lại anh.
Người phục vụ dọn món thứ nhất, trộm nhìn thoáng qua Cố Cảo Đình, đỏ bừng mặt.
Cô nhảy nhót trở về, hưng phấn nói với nhóm phục vụ phòng nghỉ: “Hôm nay đặt bao hết chính là tư lệnh nước A, mặt anh so với trên TV càng đẹp trai, vì sao có người đẹp như vậy, khí chất cũng đặc biệt tốt.”
“Cùng anh ăn cơm ở bên nhau là Đan Địch Tư Lục Phỉ sao? Tôi xem TV nói bọn họ đã đính hôn.” Thường Yến sơn móng tay hỏi.
“Đan Địch Tư Lục Phỉ? Tôi không biết Đan Địch Tư Lục Phỉ trông như thế nào, bất quá, người phụ nữ kia xác thật rất xinh đẹp. Khí chất cũng cao quý ưu nhã, hẳn là sinh ra từ nhà giàu có.” Người phục vụ nói.
Thường Yến tò mò, chạy đến bên tường, nhìn lén qua.
“Là cô ta?” Thường Yến khiếp sợ nhíu mày.
“Như thế nào, cô biết cô ta sao?” lúc người phục vụ bưng thức ăn đi ra ngoài hỏi.
Thường Yến hoảng hốt vài phần trở về phòng nghỉ.
“Thế nào, thế nào, tư lệnh đẹp trai không?” nhóm người phục vụ vây tới hỏi Thường Yến.
Thường Yến không nói gì, trong mắt phụt ra một tia hung ác nham hiểm.
Cô với cô ta, diện mạo không sai biệt lắm, cô còn trẻ hơn so với Hoắc Vi Vũ.
Dựa vào cái gì Hoắc Vi Vũ có thể cùng tư lệnh ở bên nhau, cô làm người phục vụ cho bọn họ.
“Cái gì đẹp mắt.” Thường Yến không vui nói.
“đẹp trai, đẹp trai, càng xem càng đẹp.” người phục vụ đưa đồ ăn trở về phòng nghỉ, hoa si nói.
“Tôi cũng muốn đi xem, thiếu nữ kia vận khí tốt, có thể cùng tư lệnh cùng nhau ăn cơm.” Người phục vụ B nói.
“cô có thủ đoạn của thiếu nữ kia sao? Cô ta câu dẫn đàn ông là hạng nhất, đàn ông có vợ cũng theo, thực ghê tởm.” Thường Yến chửi bới Hoắc Vi Vũ.
“Thường Yến, cô biết thiếu nữ kia sao?” Có người tò mò hỏi.
“"Đâu chỉ là biết, các ngươi không cảm thấy tôi và cô ta lớn lên có điểm giống sao? Tôi so với cô ta xinh đẹp hơn nhiều, chỉ là cô ta không biết xấu hổ hơn so với tôi.” Thường Yến oán giận nói, rồi lại đi ra.
Người phục vụ hai mặt nhìn nhau.
“Giống cái gì, cô ta nói không biết xấu hổ, rõ ràng người ta là phượng hoàng, cô ta là gà rừng, còn nói so với người khác đẹp hơn, không biết xấu hổ chính là cô ta.” Người phục vụ B khinh thường nói.
“Chính là, gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng không giống, người khác đẹp hơn so với cô ta nhiều, có bệnh đi.”