Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

"Tự em gặp bà ấy sẽ hiểu được." Ngụy Ngạn Khang úp úp mở mở.

Hoắc Vi Vũ phì cười, lạnh lùng nhìn anh, "Sau đó thì sao? Anh muốn cái gì?"

Ngụy Ngạn Khang nhìn cô đầy chân thành, từ trong ánh mắt không hề che dấu sự tiếc nuối và đồng cảm.

"Là anh nhất thời hồ đồ, phạm sai lầm. Nhưng càng ở chung với cô ấy, anh lại nhận ra mình không quên được em. Nếu ông trời cho anh lựa chọn lại một lần nữa, anh nhất định sẽ chọn được ở bên cạnh em, đáng tiếc, không như mong ước. Anh không muốn ép buộc em phải hồi tâm chuyển ý, chỉ muốn giống như một người anh trai, ở bên cạnh ủng hộ và che chở em gái của mình." Ngụy Ngạn Khang vô cùng thành khẩn.

Cô không cần anh ta phải bảo vệ.

"Ngụy Ngạn Khang, lúc trước anh quen biết tôi có quan hệ với Cố Kiều Tuyết một năm, tôi chắc chắn trên người cô ấy có điểm hấp dẫn anh, nếu đã ở cùng cô ấy, vậy thì hãy cố mà thu nhỏ khuyết điểm và phát triển ưu điểm của cô ấy, như vậy cuộc sống sẽ dễ dàng hơn với hai người." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Anh là vì gia tộc mới bất đắc dĩ lựa chọn. Anh luôn chung thủy yêu em, chưa từng thay đổi."

"Vậy từ hay thay đổi đi." Hoắc Vi Vũ cướp lời Ngụy Ngạn Khang.

Cho dù cô không có khả năng với Cố Cảo Đình, nhưng cô cũng không muốn tiếp nhận thêm ai khác.

"Tình cảm đừng để nó rơi vãi hoang phí, anh đối tốt với tôi đã đánh rơi mất một mảng tình cảm, thế nhưng tôi thậm chí không chấp nhận mảnh tình cảm đó của anh, còn từ chối tin tức anh cấp cho. Vậy nên, đừng có ủng hộ tôi, hãy đi ủng hộ và bảo vệ người anh cần bảo vệ, người đó là vợ của anh." Hoắc Vi Vũ đi tới cửa.


Ngụy Ngạn Khang giật tay cô, giơ lên, "Thế Cố Cảo Đình đâu? Hắn muốn kết hôn với Đan Địch Tư Lục Phỉ, vậy có phải hắn cũng cũng tiêu phí tình cảm của em? Nếu vậy, nhẫn được vẽ trên ngón tay em là gì? Đừng nói với anh em vẫn còn thương hắn. Em với hắn là không thể, hắn là anh của Cố Kiều Tuyết, hắn sẽ không yêu em thật lòng đâu."

"Tôi biết tôi đang làm gì, muốn làm gì, tương lai sẽ như thế nào? Tôi không cần anh phải dạy bảo, tôi muốn ăn cơm, không tiễn." Hoắc Vi Vũ đi vào phòng bếp.

Ấm nước trên bếp than đã sôi, kêu ùng ục, khói bay nghi ngút. 

Cô xé mấy gói mì ăn liền, âm thanh ầm ĩ dần khiến cô tỉnh táo.

Cô thả mì vào trong nồi, không thèm đậy vung, đi tới chỗ vòi nước, xoa xoa chiếc nhẫn Cố Cảo Đình vẽ.

Chiếc nhẫn căn bản không thể rửa sạch.

Dùng xà phòng tẩy cũng không tẩy được.

Cô ra khỏi phòng bếp, Ngụy Ngạn Khang vẫn ở đó.

Cô lướt qua anh, kéo ngăn kéo tủ ở đầu giường, lôi ra lọ dầu chuối.


Sau đó cô lại tới cạnh bồn rửa, đổ dầu chuối lên ngón tay, rửa sạch chiếc nhẫn.

Tại sao mỗi lần nghe người khác nhắc tới Cố Cảo Đình cô lại không kiểm soát nổi cảm xúc?

Lẽ ra cô không nên quan tâm.

Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, dần bình tĩnh lại.

Cô đi tắt bếp, xoay người, tựa vào khung cửa, nhìn Ngụy Ngạn Khang ngồi trong phòng khách, lười biếng hỏi: "Nói đi, mẹ tôi đang ở đâu?"

"Kinh đô, giờ anh dẫn em đi." Ngụy Ngạn Khang nhìn thoáng qua ngón áp út trên tay cô, trắng nõn như tuyết, ánh mắt cũng dịu đi vài phần.

"Chờ tôi năm phút." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, sau đó đi vào toilet đánh răng rửa mặt, chỉnh lại trang phục.

Ngụy Ngạn Khang vẫn nhìn cô.

Đã lâu không gặp, cô so với lúc trước quyến rũ hơn nhiều, như vậy lại càng hấp dẫn anh.

Anh không muốn buông tay cô chút nào.

Bọn họ lên xe tới kinh đô.

Vừa lên xe, Hoắc Vi Vũ liền nhắm mắt lại chợp mắt, hoàn toàn im lặng suốt dọc đường đi

Hôm nay, cô sẽ được gặp mẹ. Trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, cô cần một đáp án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận