Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ vào xe của Ngụy Ngạn Khang, đạm mạc nói:

"Tới trạm xe lửa đi. Tôi muốn về."

"Nhanh vậy? Người trong nhà có phải là mẹ của em không?" Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc hỏi.

" Không phải." Hoắc Vi Vũ tỉnh bơ nói.

"Mẹ tôi chết lâu rồi."

Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, quay mặt chỗ khác, cái ót đối Ngụy Ngạn Khang.

Nước mắt tràn lan.

Thật sự, cô thật không hiểu.

Cô tùy hứng, có chút nóng nảy, nhưng cô chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý, đối xử với mọi người rất chân thành, chính trực, không ức hiếp kẻ yếu, cũng không gây chuyện thị phi.


Vì sao, người cô yêu, từng người từng người vứt bỏ cô, ngay cả mẹ của mình, cũng không cần cô.

Rốt cuộc cô làm sai điều gì? CHỗ nào có vấn đề!

Ngụy Ngạn Khang nhìn bả vai cô run run, đôi mắt có chút thâm trầm.

"Tiểu Vũ, em biết, vì sao cuối cùng anh lại lấy Cố Kiều Tuyết không?" Ngụy Ngạn Khang hỏi.

Hoắc Vi Vũ mở to mắt, mắt đã đỏ hồng, nhìn Ngụy NGạn Khang. 

"Đó là anh cảm thấy em rất kiên cường, coi như không có anh, em vẫn có thể sống vô cùng tự nhiên, lúc em biết anh và Cố Kiều Tuyết mập mờ sau lưng qua lại, em vẫn không tới xoay chuyển anh, nếu như em nói không thể rời bỏ anh, anh liền không cưới Cố Kiều Tuyết." Ngụy Ngạn Khang thâm trầm nói.

"Em phải bày ra yếu thế một chút, phụ nữ nũng nịu là tốt nhất, đàn ông rất thích người phụ nữ của họ sùng bái mình, muốn cưới một người yếu hơn mình một chút, chứ không muốn cưới một người mạnh hơn mình, như thế sẽ cảm thấy mình lép vế, anh, Cố Cảo Đình cũng thế, Tiểu Vũ, hiểu chưa?"

Hoắc Vi Vũ hít một hơi, cô hiểu rõ.

Cố Cảo Đình năm lần bảy lượt nói cô nên học cách phụ thuộc vào anh, học cách nhu thuận, không nên tự cho là đúng.


Chỉ là khi đó, cô bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.

Cô muốn thay đổi, muốn giữ anh ở lại, kết quả, chính mình mất phương hướng, cuối cùng liên lụy đến bạn bè.

Bây giờ cô mới phát hiện, cô và Cố Cảo Đình không hợp.

Anh kiêu ngạo, theo chủ nghĩa đàn ông, thích phụ nữ nghe lời, mềm mại, cái gì cũng phải nghe anh.

Cô cũng kiêu ngạo, độc lập, có suy nghĩ của riêng mình, tuyệt đối sẽ không phụ thuộc vào người khác, cũng không muốn liên lụy người khác.

"Hiện tại tôi mới 25, còn nhiều thời gian, tôi nhất định sẽ kiếm được nửa kia của mình, anh ta sẽ bao dung khuyết điểm của tôi, phát hiện ra ưu điểm, sẽ không chán tôi, sẽ yêu thương tôi. Tôi sẽ không thỏa hiệp với vận mệnh như vậy, tôi sẽ chờ, sẽ cố gắng hết thảy, nếu vẫn không được, tôi cô độc một thân một mình, cũng tuyệt đối không hối hận." Hoắc Vi Vũ thư thái nói.

Trên thế giới có rất nhiều phụ nữ giống cô, độc lập, nỗ lực, mạnh mẽ.

Nếu như đàn ông không yêu, cô cũng không thay đổi được, thì chỉ có thể làm cho bản thân một cuộc sống thoải mái hơn.

"Vi Vũ, anh muốn bao dung em, anh muốn yêu thương chăm sóc em, anh đã bỏ lỡ một lần, sẽ không phạm sai lầm nữa, cho anh một cơ hội, có được không?" Ngụy Ngạn Khang khẩn cầu.

"Ly hôn cũng không làm được, anh còn ở đây thỉnh cầu tôi cho anh cơ hội, anh cũng vui tính quá."

"Vậy anh trở về liền ly hôn." Ngụy Ngạn Khang quyết tuyệt nói.

"Cho dù là chết, anh cũng phải độc thân trở lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận