Vĩ Thành đi qua đi lại, nhìn chằm chằm quân nhân đang được huấn luyện ở bên dưới, hai tay bắt đầu chống lên thành, không bỏ qua bất kì biểu hiện tốt xấu nào.
Lúc này, Võ Lương đi đến, sau đó nói nhỏ vào tai của anh vài điều khiến nét mặt anh sa sầm.
“Mọi người nghỉ nửa tiếng.” Vĩ Thành lên tiếng, cùng Võ Lương trở về phòng của anh.
Bình tĩnh ngồi xuống, anh bảo: “Có chuyện gì?”
“Bên kia đã có động tĩnh, đoán chừng sẽ có cuộc giao dịch xảy ra sớm.” Võ Lương đưa đống báo cáo cho Vĩ Thành.
Trên đó là thông tin về vụ giao dịch thuốc phiện lớn của tổ chức giấu mặt sẽ được thực hiện qua đường biển để vận chuyển sang nước khác.
Vĩ Thành vừa về tới doanh trại, cấp trên đã nhanh chóng giao tận tay anh vụ án khắc nghiệt này, có lẽ họ nghĩ chỉ có anh mới giải quyết được chúng.
“Đưa tôi xem bản đồ những địa điểm mà chúng đã giao dịch, chúng ta có thể từ đó mà tìm ra được địa điểm giao dịch sắp tới của chúng.” Vĩ Thành lập tức khoanh tròn bằng bút đỏ, cứ thế mà vẽ vời các đường đứt nét với nhau, sau đó lại hỏi tiếp: “Lần này chúng định vận chuyển tới nước nào?”
“Theo thông tin chúng ta thu thập được thì sẽ là Thái Lan.” Võ Lương báo cáo, nhận được cái gật đầu của Vĩ Thành thì mới đi ra ngoài.
Vĩ Thành không để tâm đến tiếng bước chân rời khỏi, ánh mắt tập trung vào các báo cáo của những chiến sĩ đã chạm mặt chúng, có người chết, có người bị thương nặng, cho thấy đám này không chút nương tay nào và vô cùng nguy hiểm.
Anh luôn là người suy đoán trước các hướng đi của bọn tội phạm, nên nếu lần này có thể tìm ra được điểm giao dịch từ sớm thì có thể bắt trọn ổ.
Ngay lúc khoanh vào điểm cuối cùng, tiếng gõ cửa bất thình lình vang lên bên tai khiến Vĩ Thành như bị đánh thức khỏi cơn mộng mị.
Anh ngước lên, đã thấy Đức Tiến lại mang cái dáng vẻ càn rỡ và bỡn cợt để dựa vào tường: “Đô đốc, có người đến kiếm anh kìa.”
“Ai?” Vĩ Thành nhíu mày, mắt vẫn dán vào đống tài liệu.
“Nghe đồn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.” Giọng nói Đức Tiến có vài phần trêu chọc.
“Doanh trại hải quân đâu đón tiếp cô gái nào.” Vĩ Thành nói một cách cứng rắn, tâm tình cũng chẳng mấy để tâm.
“Vậy sao, thế mà cô ấy bảo là vợ của đô đốc, còn tên Tâm Dao nữa cơ.” Đức Tiến nhún vai, có lẽ lại có thêm một cô gái hâm mộ nào khác đến quấy phá, nhưng giây sau liền cảm nhận một làn gió sượt ngang và cái người ngồi trên ghế đã mất dạng.
Vĩ Thành phóng ra ngoài cổng, đã thấy bóng hình nhỏ nhắn mà mình luôn nhớ nhung đang đeo ba lô, một tay cầm đồ, một tay giơ lên che nắng khiến lòng anh bất giác thương xót.
Lập tức kêu người mở cổng, anh bước đến trước mặt cô, tiếp nhận đống đồ trên tay cô: “Sao em lại tới đây mà không gọi cho anh? Ai đưa em tới?”
Tâm Dao muốn xách phụ nhưng bị Vĩ Thành ngăn cản, đổi lại luồn tay vào tay cô rồi dắt cô vào trong.
Cô vui vẻ đáp: “Em quay mv ca nhạc gần đây, là ca khúc em có nói với anh đấy, kết hợp với chị Ngạn Hoa, nên vừa xong là em xin đạo diễn qua đây thăm anh, sáng mai sẽ về lại sớm ben kia.
Ban nãy là quản lý Tứ đưa em tới.”
Suốt đoạn đường đi, có không ít người nhìn lướt qua rồi đứng hẳn lại, dụi mặt để xem cho kĩ cái người đang nắm tay con gái nhà người ta với nụ cười dịu dàng trên mặt có phải là đô đốc ác quỷ của họ hay không.
Tâm Dao cũng cảm nhận thấy gì đó không đúng, nên hỏi nhỏ Vĩ Thành: “Mặt em dính gì không anh, mọi người cứ nhìn…”
“Không đâu.” Vĩ Thành trừng mắt nhìn đám đông tò mò khiến họ nhanh chóng chạy đi trước khi bị bắt phạt, sau đó anh lại giở giọng cưng chiều: “Do mặt vợ anh dính nhan sắc đó.”
“Cái anh này…” Tâm Dao ngại ngùng, đưa tay lên che mặt mà xấu hổ khiến Vĩ Thành bật cười.
Vĩ Thành dẫn Tâm Dao về phòng mình để cô nghỉ ngơi một lát, rồi mới mở ra xem đồ bên trong là gì.
Cô cũng thuận theo mà đáp: “Đây là em nhờ mẹ Triệu làm đó, cà pháo với mắm tôm, em nghĩ anh sẽ thích, còn cái này là mắm tép, còn nữa là…”
Vĩ Thành đứng ở một bên, giương ánh mắt ấm áp nhìn Tâm Dao lo sợ bữa ăn thiếu thốn của mình, có chút không nhịn được mà ôm lấy eo cô rồi nâng lên.
“Á, anh làm gì…” Tâm Dao đột ngột mất trọng lực, chân giơ lên trên không trung làm cô phải vòng tay ôm cổ Vĩ Thành, chưa kịp la lên thì bờ môi người trước mặt đã tiến công.
Ánh mắt Tâm Dao trừng lớn, tràn đầy vẻ ngạc nhiên nhưng liền bình tĩnh trở lại, bắt đầu hùa theo sự trêu chọc của Vĩ Thành.
Tay anh áp sát vào bờ lưng, đẩy cô sát lại gần mình khiến bờ ngực của cả hai chạm vào nhau, chốc chốc lại ma sát do từng hồi nóng bỏng của đôi môi.
“Ưm…”
Tâm Dao bị khuấy động trong vòm họng mà rên lên tiếng nhỏ, thành công đánh thức con sói trong người Vĩ Thành.
Anh tách hai chân của cô ra, chen vào giữa, một tay giữ đầu cô không cho cô trốn chạy khỏi nụ hôn cuồng nhiệt, tay ở lưng dần rờ xuống mông và phần giáp đùi, bắt ép cô phải vòng chân quanh hông mình.
Tâm Dao bám chặt trên người Vĩ Thành, càng lúc càng thấy cả cơ thể ngã về sau nhưng lưng không chạm được lên mặt bàn, chỉ có chút mơ hồ rằng anh đang dán chặt hơn, khiến cô cảm nhận rõ có thứ gì đó cưng cứng, nhô ra chạm vào giữa hai chân cô, lâu lâu còn chà sát.
“Vĩ… Vĩ Thành… có gì đó…” Tâm Dao mấp máy, cố ngăn Vĩ Thành lại, sau đó đưa tay xuống chạm thử thì liền nghe thấy tiếng trầm khàn của anh.
Bắt lấy bàn tay tò mò, Vĩ Thành dứt ra khỏi nụ hôn, kéo theo sợi chỉ bạc giữa hai đôi môi đỏ ửng do sự giày vò lẫn nhau.
Anh vuốt nhẹ môi cô để lau đi rồi chà nhẹ lên môi mình, hơi thở gấp gáp mang hướng kích tình nhưng vẫn cố giữ vững sự bình tĩnh.
Tâm Dao cũng hiểu rõ chính mình vừa mới làm ra một chuyện động trời nên cố gắng ngồi im hết sức có thể.
Vĩ Thành hôn nhẹ lên trán Tâm Dao, tự gắng bình tĩnh lại, sau đó mở lời: “Anh dẫn em đi tham quan xung quanh nhé.”
“Vâng ạ.” Tâm Dao gật đầu, nhanh chóng được Vĩ Thành bế xuống khỏi bàn, không khí ám muội bao trùm xung quanh.
Cô khẽ xoa tay mình đang giấu sau lưng, hơi ấm nóng vẫn còn lưu lại, hình như rất to…