Lời nói của bác sĩ Dự khiến Tâm Dao thành công ngẩn người.
Tại sao lại liên quan đến cô?
Bác sĩ Dự lần nữa đẩy cặp kính dày, trịnh trọng giải thích: “Mọi người cũng biết Vĩ Thành từ lâu hiếm khi tiếp xúc với phái nữ.
Mà tình trạng cậu ấy tốt lên, đồng nghĩa cậu ấy có thiện cảm với cô Tâm Dao đây.
Người thực vật không phải là hoàn toàn hôn mê hẳn, đối với Vĩ Thành, cậu ấy vẫn còn chút ý thức sót lại.
Nên tôi đề nghị có thêm 1 số hành động tiếp xúc thường xuyên lặp lại hơn.”
“Tiếp xúc thường xuyên?” Tâm Dao lắp bắp, vẫn có chút mơ hồ với những gì bác sĩ Dự vừa thốt ra.
“Đúng, chẳng hạn một nụ hôn lên trán.” Bác sĩ Dự bình thản nói ra, như thể đó chính là liều thuốc tốt nhất dành cho Vĩ Thành ngay lúc này.
Tâm Dao mở tròn mắt, sau đó là há hốc mồm.
Vốn dĩ cô mới chỉ vừa làm quen với việc chăm sóc cả phần thân dưới của đô đốc, thì một nụ hôn còn khó gấp mười lần.
Chưa kể đến, cô tin chắc Triệu lão gia và bà Triệu sẽ không chấp nhận chuyện này.
“Thật là một ý kiến hay.” Bà Triệu vỗ tay một cái, không khác gì vừa ngộ ra được chân lý, sau đó liền quay qua hỏi ý kiến cha chồng: “Cha, cha nghĩ sao?”
“Cha cũng thấy không tồi.” Triệu lão gia gật gù, nhìn bác sĩ Dự với vẻ mặt tán thưởng tay nghề của anh ta.
Duy chỉ có Tâm Dao vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cảm giác có gì đó khá sai trái ở đây nhưng không thể nói ra được đó là gì.
Ba cặp mắt bắt đầu nhìn chằm chằm qua cô, khiến cô ớn lạnh.
Vì sao ánh mắt họ lại sáng quắc như thế?
“Nhưng đây là một chuyện khó với Tâm Dao.
Lỡ như người ngoài biết thì thanh danh của con bé…” Bà Triệu buồn rầu nói, lo lắng cho tương lai sau này của cô, khiến cô mềm lòng xuống vì vốn dĩ người mẹ nào cũng sẽ đặt con họ lên hàng đầu.
“Tâm Dao, từ lúc con bước chân vào cánh cửa nhà họ Triệu, con đã trở thành cháu dâu tương lai của ông.
Dù Vĩ Thành có tỉnh dậy hay không, chúng ta vẫn sẽ đối đãi với con như người một nhà.” Triệu lão gia bất ngờ trịnh trọng tuyên bố.
Những người có mặt trong phòng không khỏi sửng sốt.
Lúc trước, mặc dù Mỹ Ngọc và Vĩ Thành có một sự đính ước, nhưng chưa bao giờ Triệu lão gia thừa nhận ả ta là cháu dâu cả.
Lần này, ông nói thế đồng nghĩa vị trí của Tâm Dao không hề đơn giản nữa.
“Cháu… cháu…” Tâm Dao không nghĩ tới Triệu lão gia quyết định một cách nhanh chóng như vậy: “Cháu chỉ cần sự bảo vệ của nhà họ Triệu, chứ không phải mong muốn một danh phận, lại ngay lúc…”
Ngay lúc đô đốc vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự không biết gì, thì có khác gì cô đang lợi dụng tình cảm và, chút gì đó thân xác của người ta cơ chứ.
“Con sai rồi.
Khi con đòi hỏi thứ mà nhiều người khác mong muốn, sự bảo vệ và khẳng định của nhà họ Triệu, đồng nghĩa con phải đứng ở một vị trí không ai so bì được.” Triệu lão gia không ngần ngại nói ra sự thật này.
Trong giây lát, Tâm Dao rơi vào suy tư.
Cô hiển nhiên hiểu đạo lý này, không ai có thể cho không điều gì.
Nếu cô mang danh phận vợ chưa cưới của Vĩ Thành, nhà họ Triệu có lí do để đặt cô dưới danh tiếng của họ mà bảo vệ.
Nhưng đồng nghĩa cô sẽ phải đối diện với nhiều rủi ro và nguy hiểm hơn.
Tâm Dao nhìn về phía Vĩ Thành, cô không nghĩ tới vấn đề đó bây giờ.
Cô có chút không ngờ rằng thứ cô quan tâm bây giờ là cảm xúc của anh.
Liệu anh có khó chịu không? Liệu anh sẽ đồng ý hay từ chối?
Ngay lúc này, Vĩ Thành mệt mỏi thả trôi bản thân trong tâm trí.
Chẳng một ai biết được anh đã gào thét trong bao lâu, chắc là từ lúc người nhà anh có ý định đưa Tâm Dao vào bẫy.
Người mẹ đáng kính của anh thế mà lại yêu cầu với người bạn thân của anh giúp cho con trai bà và cô thân thiết với nhau hơn.
Nhưng Vĩ Thành nào có ngờ Hoài Khang chơi lớn đến mức dụ dỗ Tâm Dao hôn lên trán anh.
Phải biết rằng anh khó khăn lắm mới nhắm mắt cho qua mỗi khi cô đưa tay đặt lên quần của anh.
Anh không muốn người nhà mình lợi dụng một cô gái đơn thuần như thế.
Nhưng anh vừa muốn cô từ chối lại có chút mong chờ cô chấp thuận.
Đúng là lòng dạ đàn ông.
Trong lúc đấu tranh nội tâm, Vĩ Thành thoang thoảng nghe mùi hương dịu nhẹ quen thuộc mỗi khi ở gần Tâm Dao.
Hình như cô đang đến gần anh.
Một cảm giác ấm áp mềm mại đậu lại trên trán.
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi, chỉ số nhịp tim của Vĩ Thành ngay lập tức có biến đổi.
Bác sĩ Dự quan sát chăm chú rồi khẽ nhếch mép.
Bạn anh ta quanh năm vô cảm, nay chỉ vì nụ hôn ở trán mà rung động với con gái nhà người ta.
Anh ta thật sự mong Vĩ Thành tỉnh dậy nhanh chóng để xem thử nét mặt biểu hiện của anh.
“Quả đoán không sao.” Bác sĩ Dự lần nữa nói với chất giọng nghiêm túc: “Chỉ số của Vĩ Thành có sự chuyển biến.
Điều này là một hiện tượng tốt.”
Vĩ Thành gào thét đồ bạn tồi nói không biết ngượng.
Nhưng đúng là anh thích cảm giác gần gũi với Tâm Dao.
Còn cô thì sao nhỉ?
Nhớ tới lời của mẹ anh bảo về thanh danh của con gái, anh rơi vào trầm tư.
Ý chí muốn tỉnh dậy đột nhiên bùng cháy.
Nếu anh có thể trở lại bình thường như ngày trước, anh sẽ không phụ lòng cô.
Ngược lại, anh sẽ cho cô một hôn lễ long trọng nhất.
Điều này mới xứng với những gì cô đã bỏ ra vì anh và cho anh.