Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật


“Mọi người làm gì ở đây vậy?” Vĩ Thành cau mày, ra chiều khó chịu nhưng ít ai biết trong thâm tâm anh khẽ thở phào vì được gián đoạn đúng lúc, nếu không chắc chắn sẽ nghe câu từ chối phũ phàng đến từ Tâm Dao.
“À…” Ba người kia thoáng chút bối rối, nhưng sau đó bà Triệu đã nhanh chóng giơ hộp cơm giữ nhiệt lên: “Mẹ với ông đến tẩm bổ cho Tâm Dao.”
Vĩ Thành đúng là có báo với gia đình việc Tâm Dao tỉnh lại, không nghĩ ở nhà lại chuẩn bị nhanh chóng đến thế.

Điều này khiến lòng anh cảm thấy an tâm, người nhà anh có cảm tình với cô rất tốt.

Sau đó, anh quay sang nhìn Hoài Khang: “Thế cậu đến đây làm gì?”
“À, tôi…” Hoài Khang đang cố nhớ lại lí do mình đến đây.

Vài phút trước, anh đi đến phòng bệnh của Tâm Dao để tìm Vĩ Thành một lần nữa, nhưng sau đó lại thấy Triệu lão gia và bà Triệu đứng nghe ngóng ngoài cửa một cách lén la lén lút.
“Sao bác với ông không đi vào ạ?” Hoài Khang thắc mắc, nhưng lập tức bị bà Triệu kéo xuống, còn Triệu lão gia thì bịt miệng anh ta lại.
Rõ ràng kết luận ra anh ta bị hai người lớn cấm không cho vào phòng, cuối cùng từ nạn nhân biến thành tòng phạm.

Có trăm cái miệng cũng không giải oan được vụ này.
“Tôi đã xem xét kĩ lưỡng tình trạng của Tâm Dao rồi.

Có thể xuất viện trong một hoặc hai ngày tới.” Hoài Khang đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp và bỏ qua cái liếc mắt khinh thường của Vĩ Thành: “Thế tôi đi trước đây.”
Hoài Khang nhanh chóng chạy thoát thân.

Bên trong, bà Triệu bắt đầu bày ra những món ăn sơn hào hải vị, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường rồi nhìn một lượt Tâm Dao với vẻ thương xót: “Chưa gì con gầy hơn chút rồi.


Đám nhà họ Lý kia bị điên sao?”
Tâm Dao nở nụ cười an ủi bà Triệu, nhưng đúng thật là khi cô nhìn lại những nơi được băng bó kĩ càng, cô khẳng định bà Lý không hề bình thường.

Lúc đó, cô không nghĩ tới bà ta có thể hành động điên cuồng như vậy.
“Chắc con đau với sợ lắm.” Bà Triệu dần đỏ hoe đôi mắt, liên tưởng đến cảnh tượng đó thôi mà bà còn lạnh sống lưng, huống gì người chịu trận lại là Tâm Dao.
“Dạ không sao.

Cháu đã quen rồi.” Tâm Dao bình thản đáp.

Đối với cô đó là một câu nói hết sức bình thường, như kiểu quen cách ăn mặc, quen ăn ở tiệm đó.

Nhưng người nhà họ Triệu lại đồng thời nhíu mày, tim của cả ba bị giằng xéo qua một đường.

Rốt cuộc cô đã chịu khổ đến mức nào mới có thể nói ra câu đó một cách nhẹ nhàng thế chứ?
Vĩ Thành có chút không kiềm chế được mà thốt lên: “Sau này nhà họ Triệu sẽ bảo vệ em.”
Triệu lão gia và bà Triệu đều quay sang nhìn anh một cách đầy ẩn ý.

Cả Tâm Dao cũng thế, nhưng là với ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Cô đã từng nghe Triệu lão gia nói câu này, nhưng khi được phát ra từ anh thì lại có sức hút không thể chối từ.
Triệu lão gia mỉm cười với Tâm Dao rồi tiếp lời: “Đúng đấy.

Con không cần cố tỏ ra kiên cường đến thế.

Con hãy làm một cô gái nhỏ của nhà họ Triệu nhé.”
Bà Triệu vỗ nhẹ vào tay Tâm Dao: “Ở đây, mọi người sẽ là người nhà của con.”
Tâm Dao ngơ ngẩn, sau đó di chuyển ánh mắt bao quát cả ba người.

Một giọt nước mắt rơi xuống, dường như bao nhiêu áp lực đè nén bộc phát.

Một người chết đi sống lại thì sẽ chịu đựng những gì? Biết rõ kết cuộc mình thế nào? Không thể tránh né vì không đủ năng lực? Liệu có thay đổi được cục diện?
Có đêm nào mà Tâm Dao không giật mình trong ác mộng.

Cô ngồi trên giường, tự ôm lấy bản thân.

Càng hưởng thụ sự ấm áp của nhà họ Triệu, nỗi lo lắng càng dâng cao.


Vì sao ư? Vì cô sợ một ngày nào đó tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là giấc mơ do chính cô ảo tưởng.

Nhưng giây phút này, cô vẫn muốn tham lam mà nhào vào nơi ấm áp này.
Bà Triệu ôm Tâm Dao vào lòng rồi nhẹ dỗ dành.

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi bật cười.

Khung cảnh thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
_____________
Tâm Dao xin phép được về nhà để dưỡng thương.

Với cũng sắp tới buổi thi cuối kì, cô không thể cứ ở lì trong bệnh viện được.

Ban đầu, Vĩ Thành phản đối, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin như chú thỏ nhỏ kia, anh gật đầu lúc nào không hay.

Điều này khiến bà Triệu và Triệu lão gia lắc đầu ngán ngẩm, thằng bé bướng bỉnh ngày nào bây giờ đã bị tình yêu hạ gục.
Khi vừa về tới nhà, mọi người đã xúm lại bu quanh Tâm Dao, liên mồm hỏi thăm vô cùng thân thiết.

Tất nhiên Tâm Dao đã chọn những bộ đồ dài tay và quần chấm gót để che đi những vết tích đáng sợ.
Tâm Dao vừa về tới nhà, mùi thơm thức ăn thân thuộc tràn đầy hương vị gia đình đã có mặt trên bàn ăn.

Riêng Vĩ Thành, cô chuẩn bị sẵn phần cơm tẻ cho anh, và những món dễ tiêu hoá.

Bà Triệu nở nụ cười gian rồi trêu chọc: “Đúng là chỉ có Tâm Dao mới khiến thằng con bác chịu ăn nhiều thế thôi.

Mấy nay nó chả chịu ăn gì.


Gì cũng chê.”
Câu nói của bà Triệu thành công khiến Tâm Dao quay sang nhìn anh với vẻ chê bai: anh kén ăn đến thế sao?
Vĩ Thành mím môi.

Anh không kén ăn.

Hỏi thử ai vào trong quân đội mà có thể kén ăn được chứ? Nhưng vừa tỉnh dậy, thêm sự lo lắng cho Tâm Dao, anh gần như ăn không vào, chỉ có thể húp đỡ chén cháo trắng nhạt nhẽo.
“Thế anh thích ăn gì thì nói với tôi nhé.” Tâm Dao ngập ngừng nói, trong lòng vẫn còn ý nghĩ vỗ béo Vĩ Thành.
Anh gật đầu, sau đó chớp mắt nhìn bà Triệu đang có biểu cảm lạnh nhạt với vẻ mặt đắc ý.

Bà sao không đoán ra được con trai mình có suy nghĩ gì chứ, thông qua đôi mắt khoái chí kia thì chắc chắn là cô ấy lo lắng cho con, mẹ không thể phá huỷ sợi dây liên kết này đâu.
Lúc này, quản gia Dương nhanh chóng đi vào: “Lão gia, bà chủ, cậu chủ, ông chủ về rồi ạ.”
Tiếng động vang lên từ ngoài cửa rồi tiến dần vào nhà bếp.

Ông Triệu vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh nhưng bước chân gấp gáp của ông đã tố cáo tâm tình hồi hộp.

Vĩ Thành nghe thấy thế thì cũng lập tức xoay xe lăn lại.

Ánh mắt cha con họ chạm nhau, bao nhiêu tình cảm phút chốc bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận