Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Nghĩ như thế thôi, Vĩ Thành vẫn một mực bất động trên giường, cảm nhận làn môi mềm của Tâm Dao đặt lên trán mình. Hơi ấm từ đó chạy dần xuống trái tim tưởng chừng nói không với tình yêu, nay đã đập nhanh lần nữa. Làm sao bây giờ, anh dường như có chút muốn khoảnh khắc này lâu thêm.

Vài phút trước, Tâm Dao vẫn chìm trong suy nghĩ về câu nói của Triệu lão gia. Thứ cô muốn nay đã ở trước mặt, nhưng lại phải đánh đổi. Mà sự đánh đổi này chính là thoát khỏi cái lồng giam cầm mình lúc trước để chui vào một cái lòng xa hoa khác. Nhưng cô khẽ phủ định giả thiết này. Nhà họ Triệu ban đầu dù không cho cô sắc mặt tốt nhưng chưa từng đối xử tệ bạc với cô lần nào. Những người hầu ở đây luôn hỏi han và tốt với cô hơn cả khi ở với cha mẹ nuôi.

Vừa muốn từ chối, vừa không, Tâm Dao quay sang nhìn Vĩ Thành yên ắng trên giường. Anh là người con của một gia tộc lớn, cũng là một người đô đốc, gánh trên vai trọng trách và áp lực từ hai phía. Một con người luôn nhiệt huyết với nghề là thế, nhưng lại chìm sâu trong tâm thức không lối thoát, chắc hẳn là một cực hình.

Bà Triệu mím môi, sau đó đi lại và nắm lấy một bên bàn tay của Tâm Dao: “Con không cần phải gượng ép bản thân. Chúng ta sẽ còn cách khác.”

Từ đầu, kế hoạch này được bà, cha chồng và bác sĩ Dự sắp đặt, nhưng nhìn cô khó xử, bà lại nhất thời mềm lòng. Một cô gái mềm yếu nên được yêu thương. Bà làm thế lại chả khác nào bắt ép cô như nhà họ Lý. Bà chỉ mong khoảng thời gian này có thể giữ được cô gái tốt như Tâm Dao.


Ngược lại, Tâm Dao khẽ mím môi, dường như đã đưa ra quyết định kĩ càng: “Cháu sẽ làm ạ.”

“Thật sao?” Bà Triệu hỏi lại một cách vui mừng, nụ cười không hề che giấu được.

“Dạ, cháu sẽ làm vì đô đốc. Cháu không cần vị trí đó đâu thưa ông. Điều đó là gượng ép với anh ấy.” Tâm Dao gật đầu, rồi quay sang nhìn Triệu lão gia và từ chối thẳng thừng đề nghị tốt đẹp mà ông đưa ra. Điều này lần nữa ghi điểm trong mắt người nhà họ Triệu.

Tâm Dao bước lại gần giường bệnh của Vĩ Thành, chăm chú vào gương mặt hơi hóp lại của anh. Dù con người có đẹp đến cỡ nào, một khi đã đau ốm thì vẫn toát lên vẻ tiều tuỵ, hốc hác đáng thương. Dường như khi đồng ý chuyện này, cô đã đặt tình cảm lên trên lí trí.

“Anh phải sớm tỉnh lại nhé.” Tâm Dao thủ thỉ chỉ vừa đủ cho mình cô và Vĩ Thành nghe. Sau đó khom người, gương mặt cô gần sát lại mặt anh rồi một nụ hôn vụng về đặt vào giữa trán.

Trái tim của cả hai không hẹn mà đập chệch cùng một nhịp. Thứ cảm xúc kì lạ len lỏi khắp cả người khiến họ cảm tưởng như những con kiến bò loạn trên người.

Khi đôi môi nhẹ nhàng rời đi, Tâm Dao có chút thất thần, ánh mắt lại không thể rời khỏi gương mặt của Vĩ Thành. Thì ra lông mi của anh dài và cong như thế, tại sao trước giờ cô không nhận ra điều này.

Tiếng ho của ai đó chợt vang lên đánh thức thần trí của Tâm Dao khiến cô sực tỉnh và ngại ngùng lùi về sau. Bác sĩ Dự giả vờ như mình không phải là người vừa ngắt quãng thời gian tươi đẹp của người nào đó, nhưng anh ta không muốn nói đó là hai người lớn đang đứng kế bên cũng vô thức đắm chìm vào mộng đẹp.

“Thật ra thì cũng không cần phải bắt đầu liền ngay lúc này. Cô Tâm Dao có thể đợi những lúc chăm sóc Vĩ Thành xong rồi hãy thực hiện.” Bác sĩ Dự thân thiện đáp, nhưng vẫn mang hàm ý trêu chọc.


Nghe thấy vậy, Tâm Dao thật sự không biết nên che mặt mình đi đâu. Cô đúng là có chút hấp tấp, nhìn vào thì chẳng khác nào cô rất mong chờ việc được hôn đô đốc cả. Ánh mắt cô len lén nhìn về phía bà Triệu và Triệu lão gia, nhưng thấy họ đang chăm chú vào trần nhà và bức tường thì cũng thở phào một hơi.

“Thôi, cháu cũng phải về đây ạ.”

Ngay lập tức, bà Triệu và Triệu lão gia kéo bác sĩ Dự ra ngoài dù anh ta chưa kịp nói gì thêm. Họ để lại Tâm Dao ở trong phòng một mình, thế mà gương mặt của cô vẫn nóng bừng bừng lên chưa chịu giảm xuống.

Cô thở dài một hơi, lại quay sang nhìn Vĩ Thành. Dường như sau nụ hôn kia, cô đã có chút gan dạ hơn, nên lần nữa tới gần, ngồi xuống sàn kế bên giường. Bàn tay nghịch ngợm điểm nhẹ lên mũi anh như sự trừng phát cho việc cướp đi lần đầu thân mật của cô với người khác giới ở kiếp sống này.

“Người nhà anh rất lo cho anh đấy.”

Vĩ Thành muốn quay đầu để tránh ngón tay càn rỡ của Tâm Dao, gương mắt thế mà có chút ửng đỏ xấu hổ, cứ như thể anh bị cô đùa giỡn.


Sau vài phút, Tâm Dao chống người đứng dậy, nhưng trượt tay khiến cả người cô ngã nhào lên thân thể của Vĩ Thành. Sự chấn động bất ngờ khiến hàng lông mi anh khẽ run lên, nhưng lại có thêm suy nghĩ rằng cô thật nhẹ.

Tâm Dao hốt hoảng chống hai tay dậy, nhìn đô đốc anh dũng đang nằm dưới thân mình. Dường như cảm giác cũng không quá tệ. Cô đang nghĩ gì thế nhỉ, tự trấn tĩnh bản thân, rồi đi vào nhà tắm để chuẩn bị chăm sóc ca tối cho anh. May mắn không một ai ở đây nếu không cô thật sự sẽ đào hố mà tự chôn.

Tâm Dao cố bỏ qua cảm giác ngượng ngùng để tập trung xoa bóp thân thể cho Vĩ Thành. Thấy anh ốm thêm một chút, trái tim khẽ thắt lại, đôi tay không tự chủ nhẹ nhàng hơn như sợ anh sẽ vỡ ra từng mảnh. Sau khi kết thúc, cô mím nhẹ môi, lời nói của bác sĩ Dự vẫn in sâu trong đầu.

Chắc hôn thêm một cái sẽ có tác dụng hơn chăng?

Tâm Dao cúi xuống, khẽ thì thầm: “Chúc anh ngủ ngon,” rồi lần nữa đặt môi mình lên trán anh. Cảm xúc của lần thứ hai này thật sự cũng không quá tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận