Trên đầu của Nguyễn Tử Mạt lại hiện đầy vạch kẻ đen, mấy tên nhóc nghịch ngợm muốn ăn đòn này.
Mấy chị dâu trong đại viện nghe được tiếng kêu to của con nhà mình thì vội vàng chạy ra bảo vệ đứa nhỏ, lại nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt với ánh mắt phòng bị.
Haz, cũng là do nguyên thân tạo nghiệt.
Đúng là nguyên thân có tính cách đanh đá xảo quyệt, vừa lười lại tham ăn, cả ngày giống như con lợn đi lại ở trong đại viện tìm ăn, nhìn thấy nhà người ta phơi cá khô thì thuận tay cầm một ít, nhìn thấy nhà người ta trồng rau quả lại hái một ít, nhìn thấy con cái nhà người ta không vừa mắt là đá một chân, thật sự là quá rảnh rỗi liền chạy đến ký túc xá của đoàn văn công mắng chửi những cô gái trẻ kia không biết xấu hổ mà câu dẫn chồng của cô ta.
Có thể nói là người ghét chó chê.
Nguyễn Tử Mạt làm bộ không thấy những người đó mà tiếp tục đi phía trước đi.
Phía sau truyền đến một trận thanh âm khinh thường.
“Mọi người đã nghe chưa, thế mà người phụ nữ này còn tìm đàn ông bên ngoài để ngoại tình, còn muốn bán đi con ruột của mình nữa.
”
“Bán đi cả con ruột của mình, người phụ nữ này cũng thật đáng sợ, vốn tôi còn cho rằng cô ta chỉ ham ăn biếng làm chứ không làm chuyện gì hại người, vậy mà không ngờ cô ta có thể làm ra việc tán tận lương tâm như thế, đúng là ông trời phải cho thiên lôi đánh chết loại người này mới phải.
”
“Lệ doanh trưởng cũng thật là xui xẻo, cưới phải một người vợ như vậy, nghe nói lần trước Lệ doanh trưởng thiếu chút nữa được bình chọn lên phó đoàn trưởng, nhưng lại bị người phụ nữ này làm loạn mà bị mất chỉ tiêu luôn, hy vọng lần này Lệ doanh trưởng ly hôn với người phụ nữ này để đừng bị người phụ nữ này huỷ hoại nữa.
”
“Đến con ruột cũng mang bán đi, hẳn là Lệ doanh trưởng sẽ không tiếp tục chịu đựng người phụ nữ này nữa đâu.
”
“Mau truyền tin cho nhóm chị dâu ở khu người nhà đại viện, cần phải trông coi con gái nhà mình cho kỹ, kẻo bị người ta trộm bán đi.
”
……
Nguyễn Tử Mạt không còn lời nào để nói, tự nhiên cô phải đội một cái nồi to như này, nguyên thân gây ra chuyện như cô lại là người phải gánh chịu.
Nguyễn Tử Mạt đi ra khỏi đại viện của khu người nhà, cách 200 mét phía sau đại viện có một dãy núi lớn, trên núi có rừng cây rậm rạp, cô cũng không bắt xe buýt mà đi bộ dọc theo quốc lộ khoảng một km thì nhìn thấy một công trường, một đám công nhân đang rơi mồ hôi ở dưới ánh nắng chói chang.