Vừa nói dứt lời, ánh đèn pin rọi đến, một bóng người nằm trên bãi cỏ, chính là Thẩm Bình Tân đang mất tích.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân Duệ đứng sững người, không tin nổi vào mắt mình.
“Chị mình có giác quan thứ sáu à? Sao chị biết bác Thẩm ở đây?”
“Còn đứng đấy làm gì, Tô Vân Duệ! Mau đi gọi người!”
Cùng lúc đó, Tô Vân Chu và Thẩm Chiến Dã chạy đến bên Thẩm Bình Tân.
Cả hai phối hợp rất nhịp nhàng; Thẩm Chiến Dã không vội đỡ bố mình dậy mà giúp ông nằm ngửa.
Tô Vân Chu kiểm tra nhịp thở của ông, không có dấu hiệu sự sống nào!
“Tránh ra! Để tôi làm hô hấp nhân tạo!”
Kiếp trước, do sức khỏe của Thẩm Chiến Dã không ổn định, Tô Vân Chu đã phải học nhiều kỹ năng cấp cứu, bao gồm cả hô hấp nhân tạo.
Cô quỳ gối bên cạnh Thẩm Bình Tân, đặt hai tay ở phần dưới xương ngực ông và bắt đầu nhấn.
Việc ép tim ngoài ngực đòi hỏi rất nhiều sức lực, nhanh chóng khiến Tô Vân Chu đuối sức.
“Để anh! Anh đã học ép tim khi ở trường quân sự!”
Lấy lại bình tĩnh, Thẩm Chiến Dã thay cô tiếp tục cấp cứu cho bố mình.
Nhìn khuôn mặt xám xanh của ông, Thẩm Chiến Dã không thể tin nổi rằng người đàn ông từng cầm cây chày cán bột đuổi anh khắp viện giờ đây lại không còn hơi thở.
Từ ngày khoác lên mình bộ quân phục, anh đã xem nhẹ cái chết của mình, nhưng không có nghĩa là anh không sợ mất người thân.
Ý nghĩ rằng có thể không cứu được bố khiến hành động của anh trở nên lúng túng.
Tô Vân Chu đẩy anh ra.
“Sợ hãi thì cứu được ông ấy sao?”
Cô lạnh lùng tiếp tục thực hiện ép tim, mắng anh để anh lấy lại bình tĩnh.
“Anh là quân nhân, trách nhiệm của anh không chỉ là bảo vệ đất nước và nhân dân mà còn phải bảo vệ gia đình mình, cứu lấy bố mình!”
Sức lực cạn kiệt khiến giọng Tô Vân Chu khàn đặc.
Cô nghiêm giọng: “Đừng quên, bảo vệ đất nước cũng là bảo vệ gia đình.
Hãy làm đúng với bản lĩnh quân nhân của anh, đừng để bản thân hối hận vì sự yếu đuối hôm nay!”
Trong khoảnh khắc ấy, những lời của Tô Vân Chu như một tia sáng chiếu vào nơi sâu thẳm trong nỗi tuyệt vọng của Thẩm Chiến Dã.
Nỗi sợ trong lòng anh bỗng tan biến.
Có cô ở đây, anh thấy lòng mình an yên lạ thường!
Chẳng mấy chốc, Tô Vân Duệ trở lại cùng các nhân viên y tế của trạm y tế quân khu.
Cô y tá mới tốt nghiệp còn trẻ, chưa từng thấy người chết.
Nhìn trạng thái của Thẩm Bình Tân, rồi biết rằng hô hấp nhân tạo đã kéo dài hơn 30 phút mà không có dấu hiệu hồi phục, cô ta nói:
“Giáo viên của chúng tôi bảo rằng, nếu hô hấp nhân tạo kéo dài quá 30 phút thì có thể tuyên bố tử vong…”