Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán


Hỏi sống hỏi chín là phong tục địa phương, nhà nào khá giả sẽ cố tình làm một đĩa sủi cảo sống, chính là để cô dâu nói thêm vài chữ "sống", nói càng nhiều thì sinh con càng nhiều.

Khương Vân Uyển nắm chặt vạt váy, cắn nhẹ bờ môi căng mọng: "Ừ.

"
Lúc này Thẩm Hành Dương mới đút mì cho cô, Khương Vân Uyển ăn rất từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm, húp xì xụp sợi mì vào miệng, mím chặt môi ăn, ăn hết miếng này mới ăn miếng khác.

Thẩm Hành Dương nhìn mà thấy thích thú: "Em ở ký túc xá thanh niên trí thức mà không bị chết đói cũng lạ.

"
Anh từng thấy người ta tranh giành thức ăn, còn điên cuồng hơn cả chó hoang.


Vợ anh ăn uống từ tốn, nói thật là nhìn rất đẹp mắt.

Khương Vân Uyển nuốt xuống sợi mì dai dai, lấy khăn tay mang theo bên người ra lau miệng, chiếc khăn tay nhỏ màu trắng được thêu hình con bướm màu hồng, con bướm trông như thật.

"Có anh ở đây, sao em có thể chết đói được, anh đừng tưởng em không biết, từ ngày em đến đây anh cứ nhìn em chằm chằm.

"
Anh biết giữ chừng mực, sẽ không lại gần, chỉ âm thầm quan tâm cô, giúp cô giải quyết vấn đề.

Thẩm Hành Dương gắp trứng gà thành từng miếng nhỏ, đút từng chút một cho cô, Khương Vân Uyển ăn trứng xong, trong lòng ngọt ngào như được ngâm mật.

Chẳng trách sau này anh có thể làm nên nghiệp lớn, học hỏi nhanh lại tinh tế, thấy cô ăn chậm liền gắp trứng thành miếng nhỏ.


Chỉ là điều này thì Khương Vân Uyển đã đoán sai rồi, sự dịu dàng tinh tế của Thẩm Hành Dương chỉ dành cho riêng cô, thành công của anh! là do nắm đấm đánh đổi mà có.

Khương Vân Uyển ăn nửa bát, mấy miếng trứng, một cọng rau xanh là đã no bụng.

Cô xoa bụng.

Thẩm Hành Dương nhìn cô: “Mì chín hay sống?”
Khương Vân Uyển bẽn lẽn nhìn sang chỗ khác, để lộ gò má thanh tú: “Sống khụ khụ, là sống, là sống!”
Vốn định nói hai tiếng sống thôi, bị sặc nước bọt, vô tình nói thành ba tiếng.

Khương Vân Uyển không bận tâm mấy tiếng “sống”, chỉ là phong tục cũ mà thôi, lúc kết hôn nói mấy tiếng thì sẽ sinh từng đấy đứa.

Thẩm Hành Dương hài lòng nhếch môi, ăn hết chỗ mì còn lại, anh ăn rất nhanh, hai ba miếng đã giải quyết xong, cả nước canh cũng uống hết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận