Hóa ra là về đưa tiền cho cô.
Vẫn phải xa cách lâu như vậy! Khương Vân Uyển ôm chặt lấy anh.
"Ở bên ngoài anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
"
Thời buổi loạn lạc, Thẩm Hành Dương có được cơ hội này là phúc phận của anh, là người phụ nữ của anh, cô phải biết buông tay anh ra, quán xuyến việc nhà chu toàn, để anh yên tâm xông pha.
Lòng Thẩm Hành Dương ấm áp: "Ừ.
"
Anh thò tay vào túi: "Nhìn xem anh mang gì cho em này.
" Khương Vân Uyển cúi đầu nhìn xuống, thấy anh từ trong túi lấy ra một gói giấy dầu, gói rất nhiều lớp, được bọc kín mít, buộc bằng sợi rơm mỏng.
Khương Vân Uyển đưa ngón tay chọc chọc: "Là cái gì vậy?"
Thẩm Hành Dương nhét gói giấy vào tay cô, anh ngồi xuống giường ôm Khương Vân Uyển vào lòng, tiện tay châm đèn dầu.
Đèn sáng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Vân Uyển ửng hồng, còn non mịn hơn cả quả trứng gà vừa bóc vỏ.
Mặt cô áp vào ngực Thẩm Hành Dương, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô cởi dây rơm, mở gói giấy dầu ra.
Mở lớp giấy ngoài cùng ra, mùi thơm của thịt gà bay ra.
Khương Vân Uyển nuốt nước miếng, nhanh chóng mở gói giấy ra, bên trong là một nửa con gà quay vàng ươm hấp dẫn.
"Anh lấy đâu ra vậy?"
Thẩm Hành Dương: "Ba mặt của nông trường Ngũ Hoa Sơn giáp núi, vì là nông trường của quân khu nên bọn anh được phép vào núi săn bắn, anh đã săn được một con gà rừng nướng lên, đưa đầu và chân gà cho đầu bếp để đổi lấy gia vị, một nửa con còn lại đưa cho đoàn trưởng Trình, phần còn lại mang về cho em.
"
Khương Vân Uyển vòng tay qua cổ anh, “chụt” một cái thật kêu.
“Chồng ơi, anh thật tốt, gả cho anh là phúc ba đời nhà em tu được, sao anh lại tốt như vậy chứ!”
Thẩm Hành Dương cong môi, mỉm cười đáp: “Không, cưới được Vân Uyển là phúc của anh.
”
Khương Vân Uyển đưa phần đùi gà đến bên miệng anh: “Anh ăn trước đi, ăn xong em mới ăn.
”
Sự tốt bụng của cô, Thẩm Hành Dương chưa bao giờ nỡ từ chối, đây là điều anh hằng mong ước, ông trời rủ lòng thương, để anh cưới được người trong lòng, còn vô cùng vừa ý.
Anh vốn định chỉ cắn một miếng nhỏ.
Khương Vân Uyển liền nhét cả một miếng lớn vào: “Ăn hết đi.
”