Quân Hôn Mật Sủng Năm 70 Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán


“A!”
Bỗng dưng Khương Vân Uyển kêu lên một tiếng đầy khoa trương.

Tiếng kêu vô cùng phức tạp.

Chột dạ, kinh ngạc, ngượng ngùng, tất cả hoà lẫn vào nhau.

Những người đi theo ở ngoài chỉ nghe được mỗi tiếng kêu ấy, mặt mấy cậu thanh niên đỏ bừng.

Chưa nói đến ai khác, ngay cả Trương Hồng Nhật - vị đại đội trưởng mới nhậm chức vài năm cũng phải đưa tay lên xoa xoa tai: “Chị Hồng bên trong! bên trong thế nào rồi?”
Mọi người đỏ mặt, hai tay đút vào tay áo, đồng loạt vểnh tai lên nghe ngóng.

Đúng vậy, bên trong thế nào rồi?

Người kia đã làm gì người nọ rồi?
Hai người họ có mặc quần áo không?
Có phải vẫn chưa dậy?
……
Cát Hồng Linh - người duy nhất có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bà ta nhường đường, lạnh lùng nói: “Mọi người tự mình đến xem đi!”
Trương Hồng Nhật tặc lưỡi.

“Chị Hồng, như vậy không ổn đâu!”
Bắt gian tại trận!
Giỡn chơi à?
Lỡ ông ta mà nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, bị lẹo mắt thì sao?
Cát Hồng Linh liếc xéo Lâm Hữu Song một cái, rồi lại trừng mắt nhìn Trương Hồng Nhật: “Có thể xem, tới đây.


” Mẹ kiếp, chẳng lẽ bà đây không sợ bị lẹo mắt à?
Trương Hồng Nhật là người khôn ngoan, nếu không làm sao tuổi trẻ như vậy đã làm được đại đội trưởng? Nhìn thấy Cát Hồng Linh nói thế, lại còn trừng mắt nhìn Lâm Hữu Song chứ không phải là người bên trong, trong lòng liền hiểu ra.

Ông ta đỏ mặt, tiến lên phía trước.

Lại thêm một người thò đầu vào trong nhìn.

Lều Nguyên Thành đã cũ, lớp vải trắng bên trong ngả màu vàng, phủ đầy bụi đất, đỉnh lều giăng đầy mạng nhện, chiếc bàn xiêu vẹo nằm chỏng chơ trên mặt đất, một góc chăn cuộn tròn trên mép bàn, giữa nền đất là đống lửa, cô gái xinh đẹp thoát tục tay cầm một cây gậy, trên gậy xiên một con thỏ, đôi mắt đỏ hoe, nhìn về phía bọn họ đầy hổ thẹn.

Khương Vân Uyển cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.

“Xin lỗi đại đội trưởng, tôi! tôi thật sự rất thèm, tôi muốn ăn thịt thỏ nướng.


Nói về khả năng diễn xuất thần sầu của Khương Vân Uyển, không phải tự dưng mà có.

Đó là cả một quá trình tôi luyện lâu dài, từ gầm cầu vượt, trước cửa trung tâm thương mại đông đúc, trước nhà ga, rồi trên những chuyến xe đường dài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận