Editor: Bánh Tai Heo
Chiếc xe gây ra vụ án bị cảnh sát tìm được, sau khi điều tra liền biết, chiếc xe này thuộc về một người dân bình thường, trước đêm xảy ra vụ việc đã bị trộm.
Vụ án liền rơi vào đường cùng, cách trốn chạy rất tinh vi chứng minh đây không đơn giản chỉ là vụ gây chuyện tông người rồi bỏ trốn.
Trải qua đêm tai nạn xe cộ đó, Đổng lão liền bắt buộc Tư Dao trừ đoàn phim và khách sạn thì không được đâu cả.
Tào Nguyên Huy cũng bị Diêm Tử Ký dặn dò phải để mắt Tư Dao cẩn thận hơn, không cho cô chạy loạn, Tư Dao bị cấm túc từ A đến Z.
Yên ổn ở đoàn phim ghi hình hai tháng, vụ tai nạn xe đêm đó dần dần cũng bị fan lãng quên, nhưng Tư Dao lại càng thêm nghi ngờ, cô cảm giác mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Tư Dao ngồi uống nước ấm lướt xem tin tức mới nhất trên Weibo của đoàn phim《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, đoàn phim《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 tung ra ảnh chụp tạo hình các nhân vật, Tư Dao diễn vai Liên Y liền đưa tới rất nhiều nghị luận, có người quỳ liếm ảnh chụp tạo hình khí phách của Tư Dao, cũng có người mắng chửi cô dùng quy tắc ngầm để đổi lấy vai diễn.
Ảnh tạo hình của Tư Dao vừa khí phách vừa mê hoặc, anti-fan bảo cô giả tạo, hình ảnh lúc này lúc kia, mắng cô toàn dùng photoshop, dáng vẻ non nớt mà lại đi diễn ma nữ Liên Y, cứ như đứa con nít trộm lấy quần áo của bà chị mặc rồi tự cho mình là người lớn.
Tát Linh - người đóng vai Liên Y trước đó, cũng tham dự vào, cô lên Weibo chỉ chó mắng mèo, vờ nói cái này mà ngấm ngầm ám chỉ Tư Dao, thầm nói Tư Dao chơi quy tắc ngầm để đoạt lấy vai diễn của cô.
Fan thịt nạc trên Weibo của Tư Dao cùng với anti-fan tàn nhẫn chém giết, Tư Dao xoa xoa nắm tay nghẹn cục tức, nếu không phải Diêm Tử Ký đã dặn cô phải khiêm tốn một chút, chắc cô đã sớm xé nát mặt Tát Linh rồi.
Tuy rằng không có cách chỉnh Tát Linh, nhưng Tư Dao tính tình vốn hung hăng, sao lại để người ta khi dễ đến đầu mình, cô len lén xâm nhập vào tài khoản ngân hàng của Tát Lunh, lấy hết tiền của cô ta chuyển sang tài khoản khác, đem đi quyên góp cho hội người nghèo.
Tư Dao tắt Weibo, Tào Nguyên Huy cầm áo khoác đi tới "Mấy ngày nay trời đột nhiên trở lạnh, em khoác thêm quần áo vào, đừng để bị cảm mạo."
"Sắp đến lượt em quay rồi, trùm lên mà hư tóc là phải làm lại đấy." Tư Dao không chịu phủ thêm áo khoác mà Tào Nguyên Huy đưa tới, nhớ cũng có lần cô làm tóc bị hư, sau đó bị bắt vào làm lại tóc, búi búi thắt thắt đau cả đầu.
"Sư phụ." Triệu Kinh Vũ đeo ba lô quái thú, hứng khởi chạy tới chỗ Tào Nguyên Huy.
Tào Nguyên Huy tức khắc kinh hoàng, lúc trước anh giúp Triệu Kinh Vũ lấy bong bóng trên trần khách sạn, tới khi Triệu Kinh Vũ khỏi bệnh, đến đoàn phim ghi hình thì nhìn thấy anh, từ đó quấn lấy anh bắt phải nhận cậu ta làm đệ tử.
Tào Nguyên Huy không thèm để ý, nhưng Triệu Kinh Vũ dù quay xong cảnh của mình vẫn tiếp tục chạy tới ăn vạ, đuổi theo Tào Nguyên Huy lì lợm la liếm, Tào Nguyên Huy bị dí tới mức suy nhược thần kinh.
Triệu Kinh Vũ bắt được Tào Nguyên Huy "Sư phụ, khi nào ngài mới dạy võ công cho đồ đệ đây?"
"Tôi không phải sư phụ của nhóc." Tào Nguyên Huy mặt cứng đờ, nửa muốn rút tay về, nửa sợ làm cậu nhóc đau nên lui về sau muốn tránh.
Mặc kệ hình ảnh gà bắt diều hâu buồn cười trước mặt, Tư Dao đứng dậy chuẩn bị tiếp tục ghi hình, Lâm Kỳ chậm rì rì đi ngang qua, rầm rì nói nhỏ "Đúng là nghiệt duyên a ~~"
Hôm nay Tư Dao quay một cảnh rất quan trọng trong 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, cảnh ma nữ Liên Y cướp hạng nhất trong trận đấu tuyển rể.
Cảnh này nói về con gái độc nhất của minh chủ giang hồ là Hồ Dĩnh Nhi tổ chức một giải đấu tuyển rể, Liên Y nữ giả nam trang đánh thắng các tuyển thủ rồi đoạt giải nhất.
Hồ Dĩnh Nhi cũng đem lòng thích Liên Y, sau đó lại biết được thân phận thật của Liên Y, thẹn quá hoá giận muốn giết Liên Y, nhưng kết quả bị Liên Y làm trọng thương, kế đến được nam chính Trọng Hạo cứu.
Phân đoạn này chính là ngòi nổ chính của bộ phim, Hồ Dĩnh Nhi cùng Trọng Hạo qua lại, lúc đó Trọng Hạo và Mộ Dung Doãn lại đang có mâu thuẫn, từ đó mới xảy ra cái chết của người yêu Liên Y, nhưng đó là chuyện sau này.
Tư Dao cảm thấy Hồ Dĩnh Nhi thực ngu ngốc, biết rõ Trọng Hạo thích Mộ Dung Doãn, còn muốn đi theo la liếm tới cùng, kết cục là chết thê thảm, Trọng Hạo vươn lên ngồi vào vị trí Võ lâm minh chủ.
Tư Dao thay nam trang, áo gấm màu lam, tóc đen búi cao, tay cầm quạt ngọc, đẹp tựa trích tiên, phong lưu tiêu sái.
Tư Dao mới vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, đã trực tiếp làm cho mấy cô gái trong đoàn nhìn tới mắt đều hiện rõ trái tim lấp lánh.
Tuy Tư Dao là người ngoài hành tinh, không hiểu được thẩm mỹ của người địa cầu, nhưng cô cũng cảm thấy mặc thế này đúng là khá xinh đẹp.
Nhờ Tào Nguyên Huy chụp giúp một bức ảnh, sau đó Tư Dao liền vui sướng chạy tới địa điểm ghi hình.
Lăng Kỳ đã chuẩn bị tốt để diễn cùng với Tư Dao, trong khoảng thời gian này, trừ những lúc đóng phim, Lăng Kỳ rất ít khi cùng Tư Dao nói chuyện, Tư Dao nhìn ra Lăng Kỳ không muốn chủ động với mình, Tư Dao cũng không tự mở lời trước.
Các diễn viên đều đã vào chỗ, đạo diễn hô bắt đầu.
Lăng Kỳ vào vai Hồ Dĩnh Nhi, cô đang trên đài tỉ thí với một tên rác rưởi trong giang hồ, bị hắn ta đùa giỡn tới mức mặt mũi đỏ rần lên.
Lăng Kỳ đã trà trộn trong giới giải trí nhiều năm, kỹ thuật diễn đúng là không tệ, tuy vẫn cần phải rèn luyện nhiều, nhưng sự chuyên nghiệp của cô khiến nhiều đạo diễn rất thích, có kịch bản nào cũng sẽ báo cho cô một tiếng, để cô tới thử vai.
Hồ Dĩnh Nhi bị tên giang hồ rác rưởi tấn công, thấy mình sắp phải ngã xuống lôi đài, Liên Y mặc nam trang nhảy lên, vững vàng ôm lấy Hồ Dĩnh Nhi, bay về phía lôi đài.
Hồ Dĩnh Nhi giật mình nhìn quai hàm đẹp đẽ của Liên Y, cảm xúc đang phẫn nộ từ từ bình tĩnh trở lại.
Liên Y nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài, đỡ Hồ Dĩnh Nhi đứng sang bên cạnh, tươi cười phóng khoáng hào sảng không kiềm chế được "Cô nương vẫn ổn chứ?"
Hồ Dĩnh Nhi hoàn hồn nhanh lui về phía sau, gương mặt ửng hồng "Đa tạ công tử đã cứu giúp."
Liên Y vén vạt áo lên, mở bung cây quạt ngọc nhìn về phía tên giang hồ rác rưởi kia, khóe miệng tràn ra ý cười ngả ngớn, nhưng dưới mắt lại cất giấu vẻ nguy hiểm chớ ai tới gần.
"Cô nương đừng sợ, ta sẽ thay cô nương giết chết tên hỗn đãn này."
Cảnh quay vẫn tiếp diễn, Đổng lão vẫn không kêu ngừng, Tư Dao cùng Lăng Kỳ tiếp tục diễn, Tào Nguyên Huy đứng một bên xem mặt đầy nghi hoặc, anh cứ cảm giác dáng vẻ này của Tư Dao thật quen thuộc, quen thuộc đến mức làm anh nổi da gà.
Tào Nguyên Huy trầm tư cố gắng nhớ lại, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, tức khắc cả khuôn mặt đều đen lại.
Hèn gì anh thấy rất quen mắt, biểu tình phúc hắc này của Tư Dao, hoàn toàn là bản sao của Quách Hách - trung đội trưởng của đội ba ở căn cứ Liệp Báo a.
Nhớ đến trung đội trưởng Quách Hách, Tào Nguyên Huy liền muốn ném mấy viên gạch vào mặt đủ cho anh ta xây nhà, người gì gian trá đáng khinh lại không biết xấu hổ, da mặt dày như trét vôi, đánh cũng không rớt ra.
Nhìn Tư Dao chau mày cười, quả thực chính là cùng một khuôn với Quách Hách, Tào Nguyên Huy bóp ly trà sữa ly, mặt hầm hầm như quái thú muốn hủy diệt địa cầu.
Bản thân còn chưa nên hồn, mà dám dạy hư Tư Dao, Tào Nguyên Huy rất muốn lôi Quách Hách ra đấm đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Quách Hách đang ở căn cứ Liệp Báo nơi xa liền hắt xì một cái, Hàn Kính nhìn cậu ta chế nhạo nói "Trung đội trưởng Quách làm bằng sắt của chúng ta nay lại bị cảm sao?"
Quách Hách nhếch miệng cười ranh ma như hồ ly "Không chừng đang có ai nói xấu tôi rồi."
"Sư phụ!" Triệu Kinh Vũ túm tay áo Tào Nguyên Huy kêu lên.
Tào Nguyên Huy hoàn hồn nhìn lại, Triệu Kinh Vũ cầm đồng tiền một trăm đồng chỉ vào Triệu Ngữ Dĩnh nói "Chị của em nhờ anh mua giúp cô ấy ly cà phê, trợ lý chị ấy có việc phải về khách sạn mất rồi."
Tào Nguyên Huy nhìn về phá Triệu Ngữ Dĩnh, thấy Triệu Ngữ Dĩnh đang tựa vào ghế nhìn anh mỉm cười, há mồm không tiếng động nói lời cảm tạ.
Tào Nguyên Huy hờ hững nhận tiền, thấy Tư Dao vẫn còn đang quay phim, anh liền xoay người đi ra bên ngoài.
Tào Nguyên Huy vừa mới ra ngoài, Tư Dao đã bị hô 'Cắt', Đổng lão nhìn thước phim vừa quay được, hơi gật đầu tỏ vẻ thông qua.
Tư Dao duỗi người nhảy xuống đài, đôi mắt nheo nheo kiếm Tào Nguyên Huy, Triệu Ngữ Dĩnh đi tới giải thích nói "Tôi vừa nhờ anh ấy đi mua cà phê giúp tôi mất rồi."
Biết Tào Nguyên Huy đã đi ra ngoài, Tư Dao móc di động ra chuẩn bị lại lướt Weibo, Triệu Ngữ Dĩnh nhìn di động, như đang nói chuyện tùy ý với Tư Dao "Diễn xuất của cô tốt thật đấy."
"Cảm ơn." Tư Dao ngừng lướt di động, ngẩng đầu lên đáp.
"Nhưng chỉ có diễn xuất tốt thôi." Ý cười trong mắt Triệu Ngữ Dĩnh nhạt đi, nhìn chằm chằm Tư Dao nói.
"Cô chỉ theo kịch bản mà diễn, không có cảm tình thật sự của nhân vật."
Tư Dao không nhìn điện thoại nữa, nghi hoặc nhìn Triệu Ngữ Dĩnh.
Triệu Ngữ Dĩnh đem kịch bản đang cầm đưa cho Tư Dao "Một diễn viên giỏi không phải dựa vào kỹ thuật diễn, mà chính là diễn ra nội tâm của nhân vật."
Tư Dao mờ mịt suy tư, cô đã bắt chước các dữ liệu biểu cảm sau đó mô phỏng ra khuôn mặt, chẳng lẽ như vậy không đúng sao? "Vậy tôi phải nên làm thế nào?"
"Xét về kỹ thuật diễn thì cô đã rất giỏi rồi, có lẽ cả tôi cũng không so được với cô." Triệu Ngữ Dĩnh tươi cười.
"Nhưng nếu muốn nặn ra một nhân vật thật sự, cô cần phải đem tình cảm của chính mình lồng vào nhân vật đó.".
Truyện Quan Trường
Triệu Ngữ Dĩnh nói xong liền đứng dậy rời đi, Tư Dao biểu tình ngây thơ, tình cảm của chính mình? Tình cảm của chính mình là sao a?
"Tư Dao!" Tư Dao còn đang suy nghĩ lời nói của Triệu Ngữ Dĩnh, đột nhiên nghe có người kêu mình, Tư Dao theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy Diêm Kiều Quân đang vẫy tay.
Cả đoàn phim thấy vậy nhìn sang, Diêm Kiều Quân tâm trạng khá tốt chạy lại chỗ Tư Dao, mang theo bánh kem đưa cho cô "Bất ngờ chưa?"
Tư Dao bĩu môi nhận bánh kem, mắt cũng không thèm nhìn Diêm Kiều Quân "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới thăm đoàn phim a, cũng tiện thăm người hộ cho đại ca Diêm Vương đó mà." Câu cuối cùng Diêm Kiều Quân cố ý hạ giọng, ẩn ý nhìn Tư Dao với ánh mắt chế nhạo.
"Được đạo diễn Kiều đến thăm, đoàn phim của tôi đúng là nhà lá được dát thêm vàng." Đổng lão đi tới hừ hừ nói.
"Đổng lão lại khách sáo rồi, trước mặt ông tôi nào dám tự xưng đạo diễn Kiều đâu." Đối mặt với Đổng lão, Diêm Kiều Quân thu lại vẻ cợt nhả, thẳng lưng ưỡn ngực ra vẻ đứng đắn.
Đổng lão cũng không nghĩ Diêm Kiều Quân sẽ tới, ông biết thân phận của Kiều Quân, biết cậu ta họ Diêm, từ đó Đổng lão càng thêm xác đinh, Tư Dao chắc chắc là người của nhà họ Diêm.
"Tư Dao à, quay đến tận bây giờ rồi, chắc cô vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi mời cô đi ăn lẩu nha." Diêm Kiều Quân cúi người hỏi Tư Dao, bộ dạng chân chó lấy lòng.
Tư Dao lạnh nhạt đẩy Diêm Kiều Quân ra muốn bảo trì khoảng cách "Nguyên Huy nói tối nay sẽ mua vịt nướng cho tôi rồi."
"Tư Dao thật nhẫn tâm, hôm trước lão cha gọi điện thoại cho tôi, ông ấy cứ nhắc tôi phải chiếu cố cô cho tốt đó." Diêm Kiều Quân nói rất nhỏ, nhưng Đổng lão lại nghe rất rõ ràng, hoặc là nói Diêm Kiều Quân cố ý để cho ông ta nghe được.
Tư Dao nhìn thấy Tào Nguyên Huy trở về, liễn vẫy vẫy tay với anh ý bảo "Nguyên Huy, đá anh ta ra giúp em."
"Tào Nguyên Huy cậu dám à!" Nhìn thấy Tào Nguyên Huy bước tới, Diêm Kiều Quân đứng thẳng tức giận uy hiếp.
"Tôi là đạo diễn đó!"
Tào Nguyên Huy nhìn Diêm Kiều Quân một lát, mặt lạnh tanh xách cổ áo của anh ta lên muốn ném anh ta ra ngoài đoàn.
Khí thế của Diêm Kiều Quân bỗng chốc tiêu tán, ngao ngao xin tha "Không nể mặt phật cũng phải nể mặt bánh kem chứ huhu."
Tư Dao nếm bánh kem, nheo mắt lại rất vừa lòng "Đạo diễn không cho tôi đi lung tung."
"Có tôi đi theo thì xảy ra chuyện gì được." Diêm Kiều Quân giãy khỏi tay Tào Nguyên Huy, chạy đến cạnh Tư Dao, cười hì hì nhìn Đổng lão.
"Đổng lão, tối nay tôi mời ông ăn cơm nhé?"
"Thôi khỏi." Đổng lão liếc liếc xoay người rời đi.
"Tôi lớn rồi, ăn lẩu nóng người."
Diêm Kiều Quân le lưỡi chọt vai Tư Dao, Tư Dao thực rối rắm, cô rất muốn ăn lẩu, nhưng Diêm Tử Ký đã nói không cho cô đi ra ngoài, phòng tuyến của cô sắp nứt rồi, phải làm sao đây aa?
"Cứ như vậy đi." Diêm Kiều Quân thấy Tư Dao không nói lời nào, liền vỗ tay tự quyết.
"Hai ta sẽ đi ăn lẩu."
Đây là tại Diêm Kiều Quân chấp nhất mời cô, lỡ Diêm Tử Ký có nổi điên thì người bị đánh cũng là Diêm Kiều Quân, mọi chuyện không liên quan đến cô nha.
Cảm thấy kế hoạch có vẻ suôn sẻ, Tư Dao rất hài lòng cười cười.
"Được nha."
Tào Nguyên Huy đã biết thân phận của Diêm Kiều Quân, nên không phòng bị quá mức với anh ta như xưa nữa, Tào Nguyên Huy cũng không nghĩ Diêm Kiều Quân sẽ cạy góc tường.
Dám cạy góc tường nhà Diêm Vương, trừ phi Diêm Kiều Quân chán sống.
Tào Nguyên Huy đem cà phê và tiền lẻ thối lại đưa cho Triệu Ngữ Dĩnh, Triệu Ngữ Dĩnh nhận cà phê lẫn tiền thừa, nghẹn cười nói "Nếu tôi nói số tiền thừa này sẽ đưa anh làm tiền boa, anh có cảm thấy là tôi đùa giỡn anh không?"
Tào Nguyên Huy ngẩn người, mặt trầm xuống, Triệu Ngữ Dĩnh không nhịn được cười ra tiếng, nụ cười không ác ý kèm theo nét đẹp dịu dàng, khiến Tào Nguyên Huy nhìn mà sửng sốt.
Tào Nguyên Huy biết Triệu Ngữ Dĩnh xinh đẹp, đoan trang mềm mại không cản được, đột nhiên lại có chút trẻ con, ngẫm lại cũng thấy ranh mãnh đáng yêu.
Tào Nguyên Huy thu lại biểu tình, đem tiền lẻ đưa cho Triệu Ngữ Dĩnh, xoay người tính rời đi.
"Khoan đi đã!" Triệu Ngữ Dĩnh kêu Tào Nguyên Huy, sau đó từ đống tiền lẻ lấy ra một đồng tiền xu, cười cười đưa cho Tào Nguyên Huy.
"Cảm ơn anh."
Tào Nguyên Huy nhìn Triệu Ngữ Dĩnh một lát, nhận lấy tiền xu liền xoay người rời đi.
Triệu Kinh Vũ tới gần Triệu Ngữ Dĩnh, mặt đầy hoang mang "Chị này, chị đang cười cái gì a?"
Triệu Ngữ Dĩnh thu hồi tầm mắt, ôn nhu sờ đầu Triệu Kinh Vũ "Chị là đang cười sư phụ em thật ngầu đó."
"Đúng không đúng không." Nhắc tới sư phụ, Triệu Kinh Vũ nháy mắt kích động hẳn.
"Sư phụ em siêu ngầu luôn."
Triệu Ngữ Dĩnh cười không ngớt.
' Đúng là rất soái, lại còn đùa rất vui.
'.