Editor: Bánh Tai Heo
Sau khi Diêm Kiều Quân tới thăm đoàn phim, mọi người trong đoàn phim đều nhìn Tư Dao với ánh mắt vô cùng phức tạp, Diêm Kiều Quân nổi tiếng là chó điên trong giới giải trí, gặp ai cũng cắn xé la mắng, minh tinh hoạt động trong giới ai thấy cũng âm thầm né sang một bên.
Nhưng lúc Diêm Kiều Quân ghé thăm đoàn, nói chuyện với Tư Dao, cái tính khí khó chịu ấy như bay đi đâu mất, cứ như lão hổ biến thành mèo con.
Không biết là do quan hệ của bọn họ thân mật, hay là do bối cảnh của Tư Dao kinh khủng tới mức Diêm Kiều Quân cũng phải nhún nhường?
Tư Dao vốn không hiểu những thứ như đối nhân xử thế, nên nhún nhường hay nên kiêu căng áp bức trong đoàn làm phim ở giới giải trí, cô giống như một con thú vô tri, ngày qua ngày hết đóng phim thì lại đến sưu tầm đồ ăn vặt, cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Đã quay được bốn tháng, 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 gần như đã sắp hoàn thành tiến độ, trong lúc quay phim, Triệu Ngữ Dĩnh luôn như có như không mà chỉ điểm cho Tư Dao, Tư Dao dần học được cách bỏ thêm tình cảm vào nhân vật khi diễn xuất.
Đổng lão cũng nhận thấy được sự thay đổi của Tư Dao, diễn xuất của Tư Dao đã từng rất tinh vi, hoàn mỹ như máy móc, nhưng dần dà ngoại trừ những điều đó, cách diễn của cô càng được đắp nặn thêm nhiều linh khí hơn, đem nhân vật trong kịch bản miêu tả thật đến từng cử chỉ, cảm xúc.
Ngồi ở đoàn phim《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, Tư Dao bọc áo bông uống đồ uống nóng, thấy rất thú vị khi nhìn miệng mình có thể thở ra sương mù.
Tư Dao không dùng thiết bị điều tiết nhiệt độ, cô thích cảm giác có thân nhiệt như thế này, cô đã từng là nửa người nửa máy, không cảm giác được đau đớn, ấm hay lạnh, vì thế cảm giác này thật tuyệt đối với Tư Dao.
Tào Nguyên Huy ôm miếng dán nóng bước tới, cúi người xé miếng dán rồi đưa cho Tư Dao "Lát nữa đến lượt em quay rồi, nhanh chuẩn bị cho tốt."
Tư Dao cầm miếng dán để lên mặt, thỏa mãn híp mắt rầm rì.
Tào Nguyên Huy mặt bất đắc dĩ "Nghe lời đi, em mặc quần áo mỏng manh quay phim như này dễ bị cảm lắm, lấy mấy miếng dán này dán lên người đi."
"Nướng cháy luôn thì sao?" Tư Dao khoa tay múa chân xoay người làm ví dụ nói.
"Khắp người đều là miếng dán, hệt như heo sữa quay, chỉ thiếu lớp nước sốt thôi."
"Chuyện gì cũng có thể liên tưởng tới ăn." Tào Nguyên Huy gõ đầu Tư Dao răn dạy.
"Cuối tuần rồi em không dán, kết quả bị cảm đó không thấy hả?"
Tào Nguyên Huy đưa cả hộp dán nóng cho Tư Dao, Tư Dao bặm môi lẩm bẩm rồi đi đến phòng hóa trang.
Triệu Ngữ Dĩnh quay xong, xoa xoa hai tay đã đông lạnh đến giậm chân xuýt xoa, trợ lý bên cạnh nhanh lẹ chạy tới phủ thêm áo bông cho cô.
Tào Nguyên Huy nhìn Triệu Ngữ Dĩnh, nghĩ một hồi liền cầm hộp dán nóng còn lại, bước nhanh qua đưa cho cô.
Triệu Ngữ Dĩnh nhìn thấy hộp dán nóng thì chút ngoài ý muốn, sau đó cười cười nhận lấy "Cảm ơn anh."
"Chú ý giữ ấm người, lỡ bị bệnh thì xinh đẹp cũng không có tác dụng." Tào Nguyên Huy lãnh đạm nói.
Triệu Ngữ Dĩnh xoa tay cho nóng rồi ướm lên mặt, nhìn cách ăn mặc của Tào Nguyên Huy rồi nói "Anh mặc đồ mỏng manh quá."
"Thời tiết trở lạnh âm độ như thế này là phương thức huấn luyện tốt nhất, cô muốn thử không?" Tào Nguyên Huy nói.
Triệu Ngữ Dĩnh hơi trề môi, che mặt giấu đi biểu tình muốn mắng người, cô cảm giác vẫn nên nói sang chuyện khác sẽ tốt hơn.
"Kinh Vũ gọi điện thoại nói rất nhớ anh, chờ nghỉ đông sẽ đến thành phố A gặp anh đấy."
"Ừ." Tào Nguyên Huy mặt lạnh đáp lời, tỏ vẻ đã biết.
Tư Dao dán đầy miếng dán nóng bước ra phòng hóa trang, cô chỉ còn một cảnh cuối là sẽ đóng máy, cảnh này là cảnh các môn phái khác vây đánh Hồng Liên các, Liên Y giết sạch cao thủ các môn phái kia, cuối cùng lại bỏ mạng trong tay Trọng Hạo.
Làn váy đỏ tươi như máu, tóc đen tung bay trong gió, Liên Y đứng lặng lẽ trước Hồng Liên các, ánh mắt tiêu sái kiêu ngạo, môi đỏ nhếch lên như đang cười, không hề vì thân đang vùi trong hiểm cảnh mà khủng hoảng.
Cảnh này Tư Dao đã quay đến hai ngày, chỉ còn lại cảnh cuối cùng bỏ mạng dưới kiếm Trọng Hạo, cảnh này khiến Đổng lão rất khẩn trương, thúc đẩy mọi lúc, Tư Dao cũng không cảm thấy áp lực, từng bị Liên Bang truy nã nhiều năm, cô đã quá quen với cảm giác bị vây công như thế này.
Các diễn viên đều đã vào vị trí, Đổng lão hô bắt đầu, các diễn viên nhanh chóng nhập vai.
Hồng Liên các bị đốt, Liên Y mặc váy đỏ dính đầy máu, dẫm lên đầy rẫy thi thể dưới đất, lạnh lùng nhìn các môn phái xung quanh.
Gió lạnh gào thét quạ đen than khóc, tóc đen như mực bay phấp phới, bộ váy đỏ rực tươi đẹp đứng ngạo nghễ giữa vùng đất toàn là xác chết, chỉ cảm thấy bi thương hiu quạnh.
Cảm xúc của diễn viên xung quanh đều bị cuốn theo cảm xúc của Tư Dao, Đổng lão đang nghĩ cảnh này sẽ phải NG* cũng giật mình, phảng phất như đang nhìn thấy Liên Y đứng ở trước mắt.
*NG: hỏng
Tư Dao nhìn các môn phái muốn tàn sát mình, khiến cô như trở lại lúc còn ở Tinh Tế bị Liên Bang đuổi giết.
Cô mờ mịt không hiểu, vô cùng khổ sở và phẫn nộ, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường, mà bọn họ vì cái gì đều muốn giết cô, phải phá hư hạnh phúc của cô cho bằng được.
Liên Y vứt thanh kiếm đã bị gãy xuống, thẳng lưng ngạo nghễ nhìn về phía Trọng Hạo "Ta đời này sống không thẹn với lòng, chết đi cũng sẽ chết thật oanh liệt, trăm năm sau giang hồ nếu có nhắc đến Liên Y các chủ Hồng Liên các, vẫn sợ hãi rùng mình, vậy là quá đủ."
Lương Quỳnh Kiệt hoàn hồn, hoảng loạn một lát rồi nhanh chóng khôi phục, nhập tâm vào Trọng Hạo.
Trọng Hạo trầm mặc cầm lấy kiếm, bay lên lao tới phía Liên Y, đâm mạnh kiếm Mặc Nguyệt vào trái tim Liên Y.
Liên Y nhìn vào mắt Trọng Hạo, môi đỏ mấp máy trông như ngọn lửa hiện lên ý cười tự giễu, chậm rãi lảo đảo lùi về sau.
"Cầu Nại Hà, sợ là không bước qua được rồi."
Trong phim, Trọng Hạo không hiểu Liên Y nói câu đó là có ý gì, nhưng người ngoài đứng xem lại biết, khi Liên Y đau khổ vì mất đi người yêu từng thề.
' Liên Y ta nếu không giết được Trọng Hạo, sau khi chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ, mãi mãi không bước qua cầu Nại Hà để siêu sinh.
'
Liên Y ngã vào vũng máu, máu đỏ tươi lan tràn khắp nơi, như một nhành sen đỏ nở rộ.
Liên Y nhìn bầu trời xám xịt, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, trong mắt cũng không rơi một giọt nước mắt.
Đổng lão hô cắt, mấy cô gái trong đoàn phim xoa mắt nức nở, Lương Quỳnh Kiệt nhìn kiếm trong tay, rồi lại nhìn Liên Y ngã xuống, hết nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Đổng lão nhìn đoạn phim vừa quay được, kích động bóp chặt kịch bản, cảnh Tư Dao ngã xuống trút hơi thở cuối cùng quá đẹp, Đổng lão đang nghĩ tới nên sử dụng cảnh này để tuyên truyền cho phim như thế nào.
Tư Dao đang làm người chết bò dậy, chấm máu trên mặt muốn liếm.
Tào Nguyên Huy bước tới lau sạch tay cô, giúp cô phủ áo bông lên người "Đã nói với em cái này không ăn được cơ mà."
"Nhưng ngọt lắm." Tư Dao chu miệng cãi lại.
"Tư Dao." Đổng lão cùng phó đạo diễn bước tới, cầm bao lì xì đưa cho Tư Dao.
"Chúc mừng đóng máy nhé."
Tư Dao nhận bao lì xì liền tính mở ra, Tào Nguyên Huy nhanh cản lại, gật đầu với Đổng lão rồi nói lời cảm tạ "Cảm ơn đạo diễn."
"Sau khi đóng máy là có thể về nhà rồi, đợi đến tiệc đóng máy tôi sẽ báo cho cô." Phó đạo diễn nói.
Đổng lão nhìn Tư Dao đang ngó bao lì xì, mặt vốn nghiêm túc hơi hơi dịu xuống nói "Tư Dao diễn xuất không tồi, nhưng vẫn chưa phải là tốt nhất, cần phải tiếp tục nỗ lực mới được."
Tào Nguyên Huy cùng Tư Dao nói lời cám ơn với Đổng lão, chờ cho Đổng lão cùng phó đạo diễn rời đi, diễn viên xung quanh liền tới chúc mừng.
Lâm Kỳ đem kẹo trước đó đã chuẩn bị đưa cho Tư Dao "Chúc mừng đóng máy, đợi tôi có dịp đến thành phố A thì chúng ta lại gặp nhau."
"Diễn rất hay." Triệu Ngữ Dĩnh không keo kiệt nói lời cổ vũ.
"Cảnh cuối cùng này chắc chắn có thể trở thành một cảnh kinh điển đấy."
"Tư Dao!" Diêm Kiều Quân đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim, trong lòng còn ôm theo hai cái áo lông vũ.
Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Kiều Quân "Anh sao lại tới nữa rồi?"
Diêm Kiều Quân chạy đến chỗ Tư Dao, gỡ khẩu trang xuống rồi đem áo lông vũ đưa cho Tào Nguyên Huy "Tôi tới đón cô về thành phố A, hai cái áo lông vũ này là mua cho cô với Tào Nguyên Huy."
Tào Nguyên Huy nhíu mày vừa định nói chuyện, Diêm Kiều Quân liền vỗ vai anh nói "Đừng có mà lên mặt, do cuối tuần trời đang có tuyết, nên tôi muốn mọi người mặc ấm một chút thôi."
Nghe Diêm Kiều Quân nói vậy, Tào Nguyên Huy cũng không từ chối, quay đầu nói với Tư Dao "Em nhanh đi tẩy trang đi."
Tư Dao chui vào phòng hóa trang, Diêm Kiều Quân xoa tay che lại lỗ tai đang đông cứng rồi nói với Tào Nguyên Huy "Đáng ra Phong Thần đến đây đó, nhưng tôi nói tôi vừa lúc có việc ở bên này, nên tiện đường đón hai người luôn."
"Tôi với Tư Dao cũng định sáng mai về thành phố A rồi." Tào Nguyên Huy nói tiếp.
Diêm Kiều Quân liếc nhìn Tào Nguyên Huy "Quay phim hết bốn năm tháng, ở lì trong đoàn phim còn chưa đủ chán à? Khó trách Phong Thần nói cậu là một tên đầu gỗ."
Tào Nguyên Huy bóp khớp xương răng rắc, mặt vô cảm nhìn Diêm Kiều Quân.
Ngửi được mùi nguy hiểm, Diêm Kiều Quân nhanh lui ra phía sau "Này là Phong Thần nói nha, cậu đừng có mà giận chó đánh mèo."
"Cậu ta thì có thể nói tốt về tôi câu nào được chắc?" Tào Nguyên Huy cười lạnh.
"Xem ra hai người thù hận chất chồng a." Diêm Kiều Quân cười hì hì rời khỏi khu vực nguy hiểm, xoay người đi qua chỗ Đổng lão.
"Cậu chờ Tư Dao đi, tôi qua nói chuyênn với Đổng lão một chút."
Đợi Diêm Kiều Quân đi kiếm Đổng lão để chơi, Tào Nguyên Huy xoa trán cảm giác nhức cả đầu.
Triệu Ngữ Dĩnh đi tới nói "Hai người phải về thành phố A rồi à? Tôi còn tính tối nay mời hai người ăn cơm."
"Cảm ơn, chờ cô đến thành phố A tôi sẽ mời cô ăn." Tào Nguyên Huy xin lỗi đáp.
Triệu Ngữ Dĩnh nhìn Tào Nguyên Huy một lát rồi cười nhẹ, sau đó móc di động ra "Số điện thoại."
Tào Nguyên Huy đứng đực ra, Triệu Ngữ Dĩnh hoài nghi nhíu mày "Anh nói muốn mời tôi ăn cơm, chẳng lẽ là giả hả?"
Tào Nguyên Huy lấy lại tinh thần, lập tức đưa điện thoại di động cho Triệu Ngữ Dĩnh, Triệu Ngữ Dĩnh lưu số xong, mắt đẹp liếc Tào Nguyên Huy, giơ điện thoại trước mặt lắc lắc "Tôi sẽ nhớ kỹ bữa cơm này đó nha."
Thây đáy mắt Triệu Ngữ Dĩnh lộ ra vẻ giảo hoạt, Tào Nguyên Huy cũng bận cười "Ừ."
Tư Dao thay đồ chỉnh tề rồi khoác thêm cái áo lông vũ Diêm Kiều Quân mua, tạm biệt đoàn phim xong liền chạy về khách sạn dọn đồ, rồi đi theo Diêm Kiều Quân ra sân bay.
Diêm Kiều Quân đưa kẹo xí muội cho Tư Dao, còn mình thì bưng cốc cà phê thảnh thơi uống "Nghe anh tôi nói, hôn lễ của hai người tính làm ở căn cứ Liệp Báo hả?"
"Ừm." Tư Dao ngậm kẹo tùy ý gật đầu.
Diêm Kiều Quân cũng ậm ờ, đặt cà phê lên bàn, thò người tới gần Tư Dao hỏi han "Phim của tôi cũng quay xong cả rồi, thời gian tới cũng rảnh, để tôi giúp hai người chuẩn bị hôn lễ nhé."
"Được." Đối với việc hôn lễ, Tư Dao thấy sao cũng được.
Nhìn Tư Dao chỉ biết ăn và ăn, Diêm Kiều Quân có chút sốt ruột "Hôn lễ có rất nhiều việc quan trọng phải làm đó, sao cô với anh tôi cứ dửng dưng vậy, nói cho cô nghe, hôn lễ mà làm không tốt, thì hôn nhân cũng sẽ không tốt luôn."
Tư Dao lập tức ngẩng đầu, bán tín bán nghi trừng mắt Diêm Kiều Quân.
Thấy Tư Dao cuối cùng cũng có chút để ý, Diêm Kiều Quân tiếp tục gạt trẻ em "Muốn yên ổn sống hạnh phúc với Diêm Vương sao? Vậy thì nghe lời tôi."
"Vậy phải làm thế nào đây?" Tư Dao có chút không hiểu.
' Bốp! ' Tào Nguyên Huy đem cuốn báo đánh vào đầu Diêm Kiều Quân, lạnh lùng trừng cậu ta.
Diêm Kiều Quân ôm đầu nhảy dựng lên "Sao cậu đánh tôi!"
Không thèm để ý đến Diêm Kiều Quân, Tào Nguyên Huy cất kẹo xí muội của Tư Dao "Kệ tên này đi, nhắm mắt ngủ."
"Khoan ngủ a." Diêm Kiều Quân túm chặt Tư Dao.
"Tôi nghe nói thời gian nghỉ phép để kết hôn của anh ấy có thể sẽ được duyệt vào đầu năm nay đó, cô cần phải nhanh chóng chuẩn bị tốt."
"《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 đóng máy rồi, tôi muốn xin Phong Thần cho nghỉ vài ngày để đến căn cứ thăm Tử Ký."
"Tôi nghe nói trước khi kết hôn nếu vợ chồng gặp nhau thì sẽ không may mắn, cuộc sống sau khi kết hôn cũng sẽ......" Diêm Kiều Quân còn chưa dứt lời, đầu lại ' ai nha ' ăn một cái tát.
"Tào Nguyên Huy! Cmn cậu mà còn dám đánh tôi, tôi sẽ liều cái mạng này với cậu!"
"Cậu thử nói hươu nói vượn với Tư Dao nữa xem, tôi sẽ xách cái mạng đó của cậu đến căn cứ giao cho Diêm đội." Tào Nguyên Huy đưa đồ bịt mắt cho Tư Dao.
Tư Dao lấy đồ bịt mắt đeo lên, Diêm Kiều Quân nghe nhắc tới Diêm Tử Ký, liền như bông hoa bị chết khát gục xuống héo queo.
Diêm Kiều Quân sống trên đời hơn hai mươi năm, từ lúc ở nhà trẻ đã là tiểu bá vương, không sợ trời không sợ đất rất thích làm xằng làm bậy, tới cả Diêm lão cha cũng quản không được.
Nhưng vật nào cũng có khắc tinh của nó, khắc tinh của Diêm Kiều Quân chính là Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Diêm Tử Ký.
Khi còn nhỏ, chỉ cần Diêm Tử Ký trừng mắt, anh ta liền sợ tới mức trốn dưới gầm giường.
Diêm Tử Ký cũng rất tàn nhẫn, đánh Diêm Kiều Quân không nương tay, chỉ cần Diêm Kiều Quân nghịch ngợm gây sự, Diêm Tử Ký ngay lập tức giơ tay đánh mấy phát.
Quá khứ đó đã để lại bóng ma trong lòng tiểu ma vương, mỗi khi nhớ lại thời thơ ấu thê thảm đó, Diêm Kiều Quân đều muốn khóc.
Trong mắt Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký đính thị là Diêm Vương sống, còn anh ta chính là tiểu quỷ nằm trong lòng bàn tay của Diêm Vương..