Tô Bình đi giày da ra ngoài, vừa thấy Tiêu Trì và Tô Đường ở cửa thì chạy nhanh tới, cố ý ôm eo Tiêu Trì:
“Chị, chị muốn đến thị trấn à? Có cần chúng em đưa chị một đoạn không.
”
“Ai ôi em quên mất, xe này không chở được hai ta, chị, chị vẫn nên tự mình nghĩ biện pháp đi.
”
Trọng sinh lần nữa, đầu óc Tô Bình vẫn không có chút tiến bộ nào.
“Không cần, chị ngồi xe bò của chú Vương.
”
Thái độ của cô quá bình tĩnh, Tiêu Trì không nhịn được nhìn về phía cô một cái, chỉ thấy được bóng lưng nhỏ gầy.
Tô Bình thấy Tiêu Trì như thế, ngón tay không nhịn được nắm chặt:
“Chị của em, anh không biết đâu, chị của em vốn muốn gả cho anh cơ, sau này cảm thấy vị kia ở nội thành có điều kiện tốt hơn, nên đổi ý.
”
Tô Bình nói: “Em thì khác, từ đầu tới cuối em chỉ thích anh, anh khác với những người đàn ông khác.
”
Lòng hư vinh của Tiêu Trì được thỏa mãn, nghe thấy thế cười to.
Tô Bình thì nhìn anh ta, nhìn kiểu gì cũng thấy hài lòng, người đàn ông này tốt hơn Giang Hoành nhiều, Tô Đường đợi chịu khổ đi…
Tô Đường không thèm để ý Tô Bình và Tiêu Trì ở sau lưng nói gì, ngồi xe bò trong thôn đến thị trấn, dựa theo đơn gửi tiền lấy tiền, lấy được tiền xong thì để 1 tệ ở ngoài, số tiền còn lại thì giấu vào trong đồ lót.
Thị trấn của bọn họ không có xe lửa, ngồi ô tô đến thành phố lại đổi xe lửa.
Lúc này trên xe lửa mọi người mang theo đủ thứ, Tô Đường ngồi đối diện hai ông bà dẫn theo cháu trai, dưới chân còn có con vịt dùng dây thừng buộc chặt.
Người lớn nói chuyện, trẻ con ồn ào, thường kèm theo tiếng vịt kêu “cạc cạc”.
Đã lâu lắm rồi Tô Đường không ngồi xe lửa màu xanh này, nghe tiếng ồn ào ngửi đủ mùi vị không thích ứng chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà niên đại này ra cửa là như thế, muốn thoải mái một chút cũng chỉ có thể mua giường nằm, giường nằm còn phải mua từ sớm, người bình thường không có tư cách mua.
Trên thư giới thiệu của cô viết rất rõ, đến bộ đội tìm Giang Hoành kết hôn.
Tô Đường nhìn thư giới thiệu, trong đầu tìm kiếm thông tin về Giang Hoành.
Đời trước cô cũng từng gặp Giang Hoành, lần đầu tiên là Tô Bình kết hôn với anh chưa được một tháng thì bỏ chạy, anh tới Tô gia một chuyến, bị Tô gia lừa mất 300 tệ.
Khi Tô Đường lén nhìn qua người mình vốn phải gả, chẳng qua còn chưa thấy rõ mặt đã bị Tiêu Trì chắn mắt.
Ở trong trí nhớ người đàn ông kia rất cao, cao hơn cả Tiêu Trì, những chuyện khác thì cô không nhớ rõ lắm.
Lại biết được tin tức của anh là tin anh chấp hành nhiệm vụ qua đời, sau này vợ chồng già Giang gia không gượng dậy nổi, hai đứa con nuôi cũng không ai quản, cuối cùng bán sản nghiệp của tổ tiên lấy tiền mặt sinh sống.
Ngọc bội kia cũng vì vậy mà lưu lạc tới chỗ cô.
Suốt đường đi Tô Đường nhớ lại chuyện đời trước, cứ một ngày một đêm ở trên đường như vậy, lại đổi ô tô, đến chạng vạng mới tới địa chỉ Giang Hoành gửi.
Khu đại viện là nhà ngang, bên này có không ít người lui tới.
Tô Đường mặt lạ hoắc xuất hiện ở nơi này, đã có không ít người ở trong tối quan sát cô.
Tô Đường cũng không thèm để ý, cô tới là có việc chính đáng, nhưng mà còn chưa tiến vào khu đại viện đã bị chiến sĩ cản lại:
“Cô là ai, tới khu đại viện của bộ đội làm gì?”
Tô Đường lấy thư Giang Hoành viết và thư giới thiệu ra: “Tôi là vợ đính hôn từ bé của anh ấy, tới kết hôn với anh ấy.
”
Chiến sĩ cầm thư giới thiệu, nghe lời Tô Đường nói nhìn thư giới thiệu bị lôi ngoài khét trong sống trong tay một lát.