Quân Hôn Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu


Vết khâu trên miệng vết thương của Vũ Thiên đã được cắt chỉ rồi.

Hiện tại trở ngại duy nhất của anh chính là tình huống thân thể.

Bác sĩ đề nghị anh tốt nhất là nên lưu lại ở bệnh viện một thời gian để theo dõi.

Thế nhưng mà Vũ Thiên lại rất kiên trì muốn được về nhà.

Ngay tại lúc Vũ Thiên và bác sĩ giằng co không ai chịu nhường ai, thì Mục Vũ Phi liền bảo bác sĩ đi ra ngoài trước, cô muốn nói chuyện cùng với Vũ Thiên.
Mục Vũ Phi dời ghế qua chỗ khác, ngồi xuống bên giường, hai tay khoanh lại đằng trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên lúc này giống như một đứa trẻ không chịu nghe lời vậy.

Mà Vũ Thiên cũng không nhượng bộ chút nào, nằm ở trên giường nghiêng mặt qua một bên, bày ra một dáng vẻ "Nhất định không nghe nói".

Mục Vũ Phi bị cái bộ dạng này của Vũ Thiên làm cho tức giận thiếu chút nữa là hộc máu.

Nhưng mà cô lại không nghĩ ra được biện pháp gì để trị anh.
"Anh nói đi, tại sao lại muốn xuất viện như vậy?" Mục Vũ Phi nghiêm mặt hỏi dứt khoát.

"Anh không thể nào cứ nằm ngốc ở đây được nữa! Anh muốn được ra viện!"
"Nhưng mà bây giờ thân thể của anh vẫn còn chưa được thật sự khỏe mạnh, anh cũng biết mà! Hậu kỳ trị liệu còn phải tiếp tục kéo dài, nhiều nhất anh cũng nhiều chỉ cần phải nằm viện thêm hai tuần nữa mà thôi."
"Không được, anh không thể nằm ì mãi như thế được! Anh muốn được ra viện!"
".

.

.

Anh phải biết rằng, cái bệnh viện này chính là bệnh viện đứng đầu thế giới đó! Vết sẹo ở trên miệng vết thương của anh, cũng có thể được bệnh viện này chữa trị cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Như vậy là anh có thể biến đổi trở về bộ dáng anh tuấn hoàn mỹ như trước rồi."
"Việc loại bỏ vết sẹo này thì khi nào anh cũng có thể làm được.

Nhưng mà hiện tại anh chính là không muốn nằm lại ở trong bệnh viện nữa, anh muốn xuất viện!"
Mục Vũ Phi đột nhiên hung hăng dùng bàn tay đập phá xuống giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Vì sao không thể xuất viện thì không thể chứ?"
Vũ Thiên nở nụ cười vẻ xấu xa, "Anh muốn về nhà trị liệu, bởi vì em đã bắt nạt anh! Anh muốn cáo trạng với mẹ chuyện này!"
Mục Vũ Phi bị lý do này làm cho sợ đến ngây người.

Quả thực lời nói này từ trong miệng Vũ Thiên nói ra chính là rất kích động rồi.

Mục Vũ Phi chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau nhói.

Cô cho là mình cũng không có làm chuyện gì thất đức.

Mặc dù nói, đúng là phương pháp của cô làm để cho Vũ Thiên tỉnh lại như vậy cũng không được hay lắm.

Nhưng đó cũng là do cô hảo tâm đối với anh kia mà? Chẳng lẽ anh muốn chiến đấu với cô đến tận cùng hay sao? Nhưng mà bây giờ cũng không thể dung túng cho sự tùy hứng này của Vũ Thiên được! Mục Vũ Phi híp mắt lại nhìn Vũ Thiên một hồi lâu, rốt cục dùng hai tay chống vào hai bên cạnh thân thể của anh, nhìn anh vẻ đe dọa.

Tiếp theo sau đó, cô cười vô cùng kiều diễm, cúi người hôn lên lồng ngực của Vũ Thiên.


Cứng rắn không được thì sẽ đi tới mềm dịu! Đây chính là thủ đoạn của Mục Vũ Phi.
Vũ Thiên nhìn cô đôi môi đỏ mọng mềm mại của Mục Vũ Phi in lại trên lồng ngực của mình, rồi sau đó lại dò xét hướng một chút về phía trước.

Thẳng cho đến khi Mục Vũ Phi sắp hôn lên đôi môi của anh, thì Vũ Thiên vung tay lên ấn vào chuông gọi nơi đầu giường.

Chuông vang lên.

Mục Vũ Phi không thể nào hiểu nổi, đứng người dậy thẳng nhìn Vũ Thiên.

Cô không hiểu rốt cuộc Vũ Thiên đang muốn làm cái trò quỷ gì vậy?
Mấy y tá vội vội vàng vàng chạy tới nơi, cầm ống nghe liền bắt đầu nghe nhịp tim đập của Vũ Thiên, còn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Vũ Thiên lườm một cái vẻ xem thường, chỉ chỉ vào vết thương của mình, ý nói cho y tá biết, ở phía trên miệng vết thương có nước miếng, yêu cầu các cô hãy nhanh chóng làm khử trùng cho anh.

Y tá dở khóc dở cười cầm cồn sát trùng chà lau vết thương cho Vũ Thiên.

Một người trong số đó còn nói Mục Vũ Phi vẻ bất mãn trách cứ: "Hiện tại thân thể của bệnh nhân vẫn còn chưa được tốt lắm, hẳn là cần phải chú ý chăm sóc nhiều hơn, không nên làm loạn như vậy!"
Mục Vũ Phi mím môi.

Trên mặt dĩ nhiên là biểu hiện biểu tình sắp khóc đến nơi.


Cô không nghĩ tới Vũ Thiên thế mà lại giở trò xấu như vậy, lại có thể lôi kéo người ngoài vào cuộc, lại còn dùng loại phương pháp này để muốn nói cho cô biết, tâm ý của anh đã quyết, ai cũng không thể ngăn cản được, nhất là cô! Mục Vũ Phi cảm giác nơi bộ phận của tuyến nước bọt chợt nhoi nhói đau, nhưng mà cô thực sự là không có biện pháp gì khác.

Hiện tại anh còn nói đuổi theo với cô về ý tứ của anh, nếu như Mục Vũ Phi vẫn cứ một mực tiếp tục phản đối chuyện anh xuất viện nữa, như vậy rất có thể Vũ Thiên sẽ gọi điện thoại cho mẹ Vũ, nói rằng anh nhớ nhà.

Mẹ Vũ khẳng định sẽ khóc lóc nỉ non, khóc đến kêu gào rằng con của mình phải chịu khổ, muốn về nhà thì hãy nhanh chóng trở về nhà đi.

Khi đó cho dù Mục Vũ Phi có bản lĩnh muốn lật trời đi nữa, thì Mục Vũ Phi cũng sẽ không thể nào lật chuyển ra khỏi Ngũ chỉ sơn (*) của mẹ Vũ rồi !
(*) Ngũ chỉ sơn: Núi có 5 ngọn như 5 ngón tay.

Lấy từ điển tích Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, bị Phật tổ Như Lai thách đố nhảy qua khỏi lòng bàn tay của Phật tổ.

Tôn Ngộ Không dùng phép cân đẩu vân để bay, nhưng Phật tổ Như Lai cũng dùng phép mở rộng lòng bàn tay, khiến Tôn Ngộ Không lầm tưởng đã thoát khỏi bàn tay của Phật tổ.

Sau đó Phật tổ úp bàn tay xuống tạo thành dãy núi có 5 ngọn như 5 ngón tay, gọi là Ngũ chỉ sơn.

Trong đoạn văn trên ý muốn nói, dù Mục Vũ Phi có bản lĩnh thế nào, cũng không thể và không dám vượt mặt mẹ Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận