Quân Hôn Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu


Mục Vũ Phi tuy rằng đồng ý để cho Vũ Thiên về nhà, nhưng mà sau đó nghĩ lại cô liền hối hận rồi.

Vũ Thiên là người dám nói thì dám làm chủ.

Anh nói muốn tố cáo với mẹ của anh thì phải khẳng định là anh sẽ làm như vậy.

Mẹ Vũ nếu biết Mục Vũ Phi cô dám ức hiếp con trai bảo bối của mình, nhất định sẽ nói chuyện giáo dục cô một phen.

Chỉ cần tưởng tượng một phen tới cảnh tượng đó, Mục Vũ Phi đã run rẩy không thôi.
Nói thì nói là như thể.

Thời điểm Mục Vũ Phi ở phòng chờ sân bay của khoang hạng nhất, cô liền cứ đi qua đi lại, bộ dáng nôn nóng khiến cho bọn nhỏ cũng không dám tới gần.

Vũ Thiên lại nhàn nhã giống như người không có việc gì vậy.


Anh cứ thế nói chuyện cùng bọn nhỏ.

Mục Vũ Phi cuối cùng vẫn là không nhịn được, lập tức đi đến bên cạnh Vũ Thiên, ngồi xổm người xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên hỏi một câu: "Chúng ta cùng nhau thương lượng một chút nhé! Anh trở về nhà không được tố cáo gì đối với mẹ hết! Em cũng vậy, sẽ không đến nói chuyện với ông nội, nói anh vẫn còn cần nằm viện trị liệu.

Chỉ có điều là, định kỳ anh sẽ phải đi đến bệnh viện để làm kiểm tra! Anh thấy như thế nào?"
Vũ Thiên ngồi ở trên xe lăn, đan tay chống cằm nhìn lại cô.

Mục Vũ Phi nhìn thẳng vào Vũ Thiên, hoàn toàn không chút cố kỵ đến hơi thở của anh lạnh lẽo của anh đang phát ra mãnh liệt.

Mục Vũ Phi mềm mỏng như vậy là vì muốn được nghe chính miệng của anh nói nhận lời.

Có như vậy thì mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của cô.

Vũ Thiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm đi! Anh sẽ không tố cáo gì đối với mẹ hết! Mà anh lại không phải là một đứa trẻ con vẫn còn khờ khạo."
Nghe được Vũ Thiên nói như vậy, Mục Vũ Phi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Xem ra, người giống như một đứa trẻ chính là cô.

Vũ Thiên cho tới bây giờ liền không nghĩ tới muốn báo thù.

Dù sao cũng là vợ chồng, mà đã là vợ chồng mới cưới thì làm gì có chuyện thù hận cách đêm kia chứ?
Vũ Thiên vẫn cười nhẹ nhàng nhìn Mục Vũ Phi như cũ.

Chỉ có trong con ngươi đen nhánh kia, lại càng không ngừng thấp thoáng qua ánh mắt sắc sảo đang tính kế đối với kẻ địch vậy.

Tính toán cho kẻ địch bị phải chịu một kích trí mệnh, trước là muốn trước cho kẻ địch bị tê liệt đi một chút, có đúng hay không vậy?

Vũ Thiên về nước với hoàn cảnh rất khiêm nhường.

Người đi đón anh đáp máy bay bay về chỉ có mẹ Vũ và cha Vũ.

Mẹ Vũ nhìn thấy con trai của mình phải ngồi ở trên xe lăn thì không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt.

Bà thực không nghĩ tới thời điểm con trai của mình đi ra nước ngoài vẫn còn rất vui vẻ như thế.

Vậy mà vừa trở về cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn như vậy.

Trái tim người mẹ của bà giống như bị tan nát rồi.

Nhưng mà không đợi bà ôm con trai khai triển thế công nước mắt, thì chỉ thấy Vũ Thiên lập tức đứng thẳng lên, nhấc luôn chiếc xe lăn đặt ở trong cốp xe phía sau rất cẩn thận.

Rồi sao đó thản nhiên giống như không có vấn đề gì, liền ngồi vào trong xe.
Mẹ Vũ trợn to mắt nhìn hết thảy sự việc xảy ra trước mắt, suýt nữa thì không thể nào thở nổi, liền bị chết ngất.

Mục Vũ Phi vội vàng đỡ lấy cánh tay của mẹ Vũ, nói vẻ ngượng ngùng: "Mẹ, bình tĩnh nào, nhất định phải bình tĩnh thân thể của Vũ Thiên còn chưa được khỏe đâu ạ."
Cha Vũ cau mày ngồi ở trên ghế tài xế, có chút không vui, hỏi: "Có thể đi lại được là tốt rồi tạm biệt, hù dọa mẹ con làm gì?"
Vũ Thiên lập tức nâng trái tim mình nhíu mày.


Mẹ Vũ kinh hãi lớn tiếng trách cứ cha Vũ, trách ông không có việc gì lại đi kích thích con trai như vậy.

Thằng bé vừa mới làm phẫu thuật tim trở về, thời điểm lúc này có thể chịu nổi sự kích thích được sao?
Cha Vũ rơi lệ rồi! Ở trong nhà của ông, thời điểm kết hôn ông chính là người có địa vị lớn nhất.

Nhưng từ sau khi có Vũ Thiên, địa vị của ông liền không còn cao bằng con trai của mình nữa.

Lại đến sau này khi có con dâu, con trai ông lại nâng niu vợ nó giống như bảo bối vậy, địa vị của con dâu lại cao hơn ông rồi.

Cuối cùng khi có cháu nội trong nhà, bà xã của ông lập tức đều không cần bất cứ cái gì rồi, tất cả tâm trí đều một lòng nhào vào trên người cháu nội.

Hiện tại cha Vũ cũng hoài nghi, nếu như mẹ Vũ mà nuôi con chó, có phải không phải địa vị của con chó cũng sẽ còn cao hơn cả ông hay không đây? Vừa rồi bất quá chỉ là vì muốn làm cho bà xã mình được hả giận, muốn khoe khoang một chút oai phong hùng mạnh của một người cha.

Kết quả bà xã của ông liền một gậy tre đánh anh trở lại nguyên hình rồi ! Đáng giận nhất chính là, ngay cả con trai của ông cũng vậy, hồi nhỏ ba ngày không đánh liền leo tường dỡ ngói (ý nói sự nghịch ngợm của Vũ Thiên)..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận