Không phải anh tránh nguyên chủ như tránh rắn rết sao?Người ta nấu cái gì ăn thì liên quan gì tới anh?Anh không nên vì năm đấu gạo mà khom lưng có biết không?Huống chi ở đây còn chưa tới năm đấu gạo…Lục Tây Từ không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy, trước khi chưa ly hôn, anh với Dư Bối Bối vẫn còn là vợ chồng, cơm Dư Bối Bối nấu hẳn anh cũng có thể ăn, giống như Dư Bối Bối bị bắt nạt, anh cũng đã đòi lại công bằng cho cô vậy.
Tuy lỗi sai không hoàn toàn nằm ở đối phương, nhưng anh vẫn muốn đánh tới Hứa Chính Quốc không bò dậy nổi.
Dưới cái nhìn của Lục Tây Từ, đó là lỗi của Hứa Chính Quốc, hành vi của Hứa Chính Quốc không đường chính, tâm tư không đứng đắn nên mới dẫn tới nhiều tin đồn như vậy.
Dư Bối Bối điên thật, nhưng cô điên không phải ngày một ngày hai.
Hứa Chính Quốc là một người đàn ông, không thể không hiểu chuyện.
Thân là đàn ông, không quản được nửa người dưới của mình, thậm chí còn vì nửa người dưới mà mặc kệ tất cả, có chịu đòn như vậy cũng không quá đáng.
Phàm là Hứa Chính Quốc hơi nghiêm túc một chút, có đầu óc một chút, anh ta đã không liếc mắt qua lại với Dư Bối Bối.
Cho nên trận đòn này, Hứa Chính Quốc nên nhận!Lục Tây Từ nói đi rửa tay rồi sẽ tới, đúng là tới thật sự.
Dư Bối Bối mới vừa múc tô canh thịt viên ra, Lục Tây Từ đã chui vào phòng bếp.
Anh không cho Dư Bối Bối có cơ hội từ chối, trực tiếp duỗi tay ra nhận lấy tô canh trong tay Dư Bối Bối.
Cũng không biết có phải do nhận quá gấp hay không, ngón tay Lục Tây Từ đè lên ngón tay Dư Bối Bối.
Huấn luyện thời gian dài khiến lòng bàn tay anh hơi thô ráp, mang theo một lớp chai xù xì, lại còn nóng hừng hực.
Dư Bối Bối cảm nhận độ nóng kia, nóng hơn cả tô canh, khiến cô vô thức muốn rụt tay mình về.
Mà phản ứng của Lục Tây Từ còn nhanh hơn cô, vừa sơ ý chạm phải ngón tay Dư Bối Bối, còi báo động trong đầu Lục Tây Từ đã réo vang.
Chỉ chớp mắt, trong đầu anh đã lóe lên từng hình ảnh Dư Bối Bối điên cuồng ngày trước.
Cho nên phản ứng đầu tiên của anh là thả bàn tay đang bưng tô canh ra.
Anh vô thức buông tay, Dư Bối Bối cũng rụt tay về, một tô canh thịt viên tản ra mùi thơm ngát…“Choang!”Bát canh rớt xuống đất, vỡ nát.
Còn có thịt viên lăn tưng trên mặt đất, có thể thấy được, nếu ăn viên thịt này vào miệng sẽ ngon tới mức nào.
Lục Tây Từ nhìn mấy viên thịt đang lăn lăn, chỉ hận không thể nhảy chồm tới, nhân lúc nó còn chưa lăn được bao nhiêu mà…Anh thật sự đói, buổi trưa mới ăn một tô mì, còn chưa được nửa dạ dày, mắt thấy bản thân sắp được ăn thịt, kết quả lại thành…Trong lòng Lục Tây Từ thầm quất mạnh mình hai bạt tay.
Nhưng có một chuyện khiến anh cảm thấy kỳ quái, chẳng phải trước đây Dư Bối Bối chỉ ước gì có thể đụng chạm anh hay sao? Còn muốn ngủ với anh nữa?Hôm nay cô sao vậy?Cứ như muốn trốn tránh anh?Trốn tránh anh… Đúng, hẳn anh đã nhìn ra được từ lâu rồi.
Từ khi Dư Bối Bối không muốn mở cổng cho anh.
Lẽ nào Dư Bối Bối thật sự có gì đó với Hứa Chính Quốc kia….