Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Đàm Dật Trạch, cô đáp lại cũng là một nụ cười ngọt ngào.
Sau đó, tay nhỏ bé của cô, cũng bị bàn tay sít sao bọc lại.
Anh mang theo cô, từng bước một hướng cửa chính đi đến...
"Niệm Hề, cô hận tôi, phải không?"
Sau lưng, giọng nữ cao khí ngang, bất mãn hướng một màn duy mỹ tức giận.
Hoắc Tư Vũ có thể cảm giác được, mình hô lên một câu đố, toàn thân đều run rẩy...
Nếu như không phải Cố Niệm Hề hận mình, trên cái thế giới này đàn ông tốt nhiều như vậy, vì sao biết rõ các cô bây giờ đã không con quan hệ thân thiết, hết lần này tới lần khác gả vào Đàm gia, còn muốn cùng mình trở thành chị em dâu?
Còn nữa, Cố Niệm Hề thật nhanh như vậy quên Đàm Dật Nam sao?
Mình tận mắt nhìn thấy, lúc trước cô ấy cùng Đàm Dật Nam yêu thương ngọt ngào!
Cố Niệm Hề thật sự không thể nào trong thời gian ngắn ngủi như thế, hoàn toàn bỏ qua tình yêu kia.
Mình khẳng định, Cố Niệm Hề chuẩn bị dùng phương thức như thế tới trả thù mình!
"Hoắc Tư Vũ, vì sao cô cho rằng, tôi hận cô?" Nghe được âm thanh cô ta, Cố Niệm Hề bất đắc dĩ dừng bước.
Dường như, nói như vậy, đã không phải là lần đầu tiên Hoắc Tư Vũ nói ra.
Điểm này, Cố Niệm Hề thật sự không thể lý giải.
"Bởi vì tôi cùng Nam sống chung, cho nên cô hận tôi." Hoắc Tư Vũ cũng cảm giác, mình bây giờ thật sự rất đau xót.
Rõ ràng nhìn qua, mình thật sự đoạt đi rất nhiều thứ vốn nên thuộc về Cố Niệm Hề. Nhưng mình, một chút cũng không vui.
Mình cho rằng, đây hết thảy đều bởi vì Cố Niệm Hề không chịu rời đi!
Nếu Cố Niệm Hề rời đi lời, Đàm Dật Nam cũng sẽ không đối với mình phân tâm;
Nếu Cố Niệm Hề rời đi, thì lễ đính hôn của mình, cũng không bij vạch trần những chuyện xấu kia, có thể tiến hành hoàn hảo;
Nếu Cố Niệm Hề rời đi, Đàm Dật Nam hiện tại cũng sẽ không đối với mình ôn hoà...
Chỉ là, tất cả nói tới vẫn là Hoắc Tư Vũ mình sai.
Nếu không phải mình lúc trước cứng rắn dùng thân thể quyến rũ Đàm Dật Nam, bây giờ Cố Niệm Hề vẫn cùng Đàm Dật Nam cùng một chỗ.
Cho nên, mình cho rằng, Cố Niệm Hề làm tất cả, đều là đang trả thù mình!
"Tư Vũ, kỳ thật cho dù cô đoạt đi Đàm Dật Nam, tôi cũng không hận cô, tối thiểu cô cho tôi nhìn rõ một số người." Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề cũng nhìn thấy cách đó không xa, Đàm Dật Nam vừa tan tầm mới từ công ty về nhà.
Trên người mặc âu phục màu đen, khắc họa hình dáng thon dài của hăn, càng phát ra mê người xuất chúng.
Khuôn mặt hắn bình thường không gợn sóng, nhưng lúc thấy Cố Niệm Hề, con ngươi đen tử trong nhất thời thoáng hiện lên vô số loại tình tự.
Nhìn khuân mặt anh tuấn quen thuộc, Cố Niệm Hề không có bất kỳ rung động, chỉ cảm thấy trận đầy chua xót, không ngừng ập tới...
Nếu không có Hoắc Tư Vũ, chỉ sợ hiện tại đứng ở bên cạnh mình, sẽ là hắn.
Chỉ ngắn ngủi thời gian mấy tháng, tất cả hoàn toàn thay đổi...
Mà bọn họ, lại cũng không thể trở về như lúc trước đơn thuần mà tốt đẹp.
Nhìn hắn đã dừng bước khi phát hiện ra mình, Cố Niệm Hề đột nhiên mở miệng, nói:
"Trên thế giới này, đáng hận cũng không phải là tiểu tam, mà là người không vượt qua được cạm bẫy dụ dỗ!"
Lời của cô, giống như nói với Hoắc Tư Vũ, cũng giống như nói với người đàn ông đứng cách đó không xa.
"Cho nên Hoắc Tư Vũ, tôi một chút cũng không hận cô! Cô, có thể yên tâm!" Nói xong, Cố Niệm Hề bị Đàm Dật Trạch dắt đi, chậm rãi ly khai chỗ này.
"Niệm Hề..." Lúc đi qua Đàm Dật Nam, cô nghe được tiếng nói khàn khan của hắn, mang theo vô hạn ảo não cùng hối hận gọi tên của cô.
Nhưng cô, một bước cũng không dừng lại.
Chỉ là, từng bước một đi theo Đàm Dật Trạch đang sít sao nắm tay mình, ly khai...
---------
Sau khi rời Đàm Gia, Đàm Dật Trạch trực tiếp mang ngồi vào trong xe của mình.
Dọc đường đi, Cố Niệm Hề vẫn luôn im lặng.
Con mắt xinh đẹp, an tĩnh nhìn chằm chằm thế giới bên ngoài xe...
"Còn đang suy nghĩ đến hắn?" Mở ra một đoạn đường sau, Đàm Dật Trạch mở miệng, đánh vỡ yên lặng trong xe.
Cố Niệm Hề quay đầu mới phát hiện, khuôn mặt dễ nhìn mang theo mỏi mệt rõ ràng.
Thì ra là, tham mưu trưởng Đàm cũng không phải là siêu nhân.
Tựa như ông nội Đàm nói, cùng Đàm gia chung sống, thật sự rất dễ dàng sinh mệt mỏi.
Mà Đàm Dật Trạch, vĩnh viễn là người mệt nhất.
"Không phải vậy..."
Nghe ngữ điệu của anh, Cố Niệm Hề không khó đoán ra trong miệng hắn cái chữ "Hắn", là chỉ ai.
Đàm Dật Trạch liên tục dễ dàng nhìn thấu tâm tư của co.
Nhưng lúc này, anh lại nhìn lầm rồi.
Theo Đàm trạch đi ra, đầu óc của cô nghĩ đến là một người khác.
Nhưng ngay cả Cố Niệm Hề mình cũng không xác định, vì sao ngườ chiếm cứ phân nửa đầu mình, không phải là người mình yêu hai năm, mà là người ngồi bên cạnh này.
"Không gạt anh?" Anh thừa dịp đèn đỏ dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt anh, cùng bong đêm ngoài xen càng phát ra tĩnh mịch.
"Tại sao phải lừa anh? Em hiện tại nghĩ, thật không phải là hắn." Cô phát hiện Đàm Dật Trạch trong lúc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chuyên chú kia không bỏ lỡ bất kỳ vẻ mặt của mình.
"Tốt, có tiến bộ." Anh nhếch môi cười, nụ cười nở rộ sáng chói như pháo hoa đêm hè.
Nhưng anh nghiêng đầu một cái, nhích lại gần lạị hỏi một câu: "Vậy nói cho anh biết, em đang suy nghĩ gì?"
Ngồi gần anh, Cố Niệm Hề ngửi thấy một hơi thở thơm mát trên người anh. Không phải là hương vị của nước, mà giống như kem cạo râu, tươi mát di người...
"Không nói cho anh!" Cố Niệm Hề nghịch ngợm hướng anh nháy mắt, cô mới sẽ không nói cho anh biết, vừa rồi mình nghĩ đến là anh!
Nhưng một giây sau, anh đột nhiên buông lỏng tay cầm lái, ngược lại xoa lên gương mặt của cô. Không nói một câu, lại cúi đầu hôn cô...
----------------Hết-----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui