Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Nụ hôn của anh, không giống như ở lễ đính hôn hôm nọ.
Anh lúc này, động tác dịu dàng. Môi của anh, cũng rất mềm.
Anh sang ngoài đường rọi vào khuân mặt anh, trong con ngươi ấm nóng nghiêm túc của anh, phơi bày dưới mi mắt của cô.
Đàm Dật Trạch gần sát như thế, Cố Niệm Hề thậm chí cảm giác có một dòng nhàn nhạt mùi thơm, chui vào trong mũi.
Đây không phải là mùi nước hoa trên người Đàm Dật Nam, cũng không phải là mùi xà bong anh thường xuyên dùng, mà là hương vị của nước suối. Hương vị rất nhạt, lại làm cho người khó có thể quên...
Sau này, khi Cố Niệm Hề mỗi lần bị anh ăn hiếp có chút ảo não, có chút uể oải, thỉnh thoảng nhớ tới nụ hôn trên xe này.
Khi đó Cố Niệm Hề mới hiểu được, rốt cuộc bản thân mình vào thời khắc này, đã rơi vào hôn nhân không tình yêu này...
Nụ hôn không phải là rất dài, khi đèn xanh sáng lên, anh buông lỏng cô ra. Chỉ chốc lát sau, thần sắc khôi phục bình thường, kéo động động cơ.
Xe, như một làn khói biến mất tại góc đường thành thị...
Mặc dù sau nụ hôn này, anh cũng không nói gì với Cố Niệm Hề, nhưng Cố Niệm Hề cảm thấy, giữa bọn họ giống như có gì đó thay đổi.
Người đàn ông vốn một tuần không ăn bữa nào ở nha, lại liên tục về nhà ăn cơm ba ngày liền.
Hơn nữa, mỗi một lần trước khi về nhà, anh đều sẽ hướng mình xin phép, làm cho cô nấu thêm một chút.
Đây là chuyện bình thường nhất của mọi gia đình, lại làm cho Cố Niệm Hề có chút hoảng hốt...
Làm cho cô cảm thấy, giống như cô và Đàm Dật Trạch là một đôi yêu nhau cùng nhau đi tới hôn nhân.
Chỉ là, đoạn hôn nhân có vẻ vô vọng này, thật sự có thể đi đến cuối cùng sao?
------------------
"Niệm Hề, tối nay anh về nhà ăn cơm!" Ngày này, trước khi Cố Niệm Hề tan sở, gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Vì hợp tác với tập đoàn Minh Lãng, Lúc này cô đang đứng phía dướ tập đoàn.
"Tốt, em sẽ nấu them cơm." Đàm Dật Trạch ăn cơm kỳ thật cũng kén chọn, bình thường chỉ cần nhiều cơm them một chút, có thể đem anh no bụng.
Sau khi nói chuyện điện thoại cùng Đàm Dật Trạch, cô sửa soạn túi của mình liền rời đi.
Nhưng khi đứng đứng ở trước thang máy, lại ngoài ý muốn gặp một người - - Đàm Kiến Thiên cha Đàm Dật Trạch!
"Sao con lại ở đây?" trong ngữ điệu Đàm Kiến Thiên, mang theo ôn hòa hiếm có.
Ông xuất than là quân nhân, yêu cầu với con cái cũng khá nghiêm khắc.
Nhưng đối với Cố Niệm Hề, ông lại đem sắc bén gì đó che giấu.
Đó là áy náy đối với Đàm Dật Trạch những năm này thiếu tình thân...
"Cha!" Thấy Đàm Kiến Thiên, xuất hiện ở lầu dưới tập đoàn Minh Lãng, Cố Niệm Hề có chút kinh ngạc.
Bất quá, đây chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Dù sao, tập đoàn Minh Lãng cũng do Đàm Kiến Thiên sáng lập.
Ở chỗ này gặp phải ông, cũng là chuyện bình thường.
"Công ty chúng con cùng tập đoàn Minh Lãng hợp tác, nên hôm nay con đến xử lý một ít chuyện!" Từ khi chính thức ra mắt nhà họ Đàm, Cố Niệm Hề rất lâu không nhìn thấy Đàm Dật Nam .
Ngay cả lúc này bàn bạc hợp tác, hắn cũng không xuất hiện.
Xem ra, hắn là cố ý đang trốn mình.
Nếu là trước, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ như vậy, tâm Cố Niệm Hề sẽ thật đau. Nhưng bây giờ, ngoại trừ khổ sở, không có gì khác...
Đại khái, đây cũng là kết quả tốt nhất đi.
"Thì ra là có hợp tác, vậy đứa nhỏ này cần phải nói một tiếng với ta. Ta gọi người đến cùng con làm, cũng không cần chạy tới chạy lui."
"Cha, Niệm Hề chỉ là hi vọng bằng thực lực của mình, làm xong chuyện thuộc bổn phận!" Cô cho tới bây giờ đều không phải là " Người liều mạng cha".
Đến thành phố xa lạ, ngay cả cha mình cũng không nói một chữ. Huống chi, là bố chồng?
"Tốt, người trẻ tuổi nên phải mạnh mẽ như vậy." Vốn, Cố Niệm Hề cho là mình mở miệng cự tuyệt, sẽ làm Đàm Kiến Thiên cảm thấy thật mất mặt, sẽ làm ông tức giận.
Thật không nghĩ đến, ánh mắt lạnh tựa Nam Cực của ông, lại xuất hiện ánh sáng tán thưởng...
"Đúng rồi, con chưa ăn cơm phải không?" Sau khi khen ngợi Cố Niệm Hề, Đàm Kiến Thiên lại hỏi.
"Vâng, con đang chuẩn bị đi chợ, về nhà nấu cơm."
"Cùng ta về nhà ăn cơm đi, " Đàm Kiến Thiên mở miệng.
"Thế nhưng... Dật Trạch nói, tối nay anh về nhà ăn cơm!" Vừa nghĩ tới không khí tại Đàm gia, Cố Niệm Hề lông mày hơi nhíu.
"Con, cái gì cũng không cần lo lắng. Lần trước con cùng Tiểu Trạch qua, một bữa cơm cũng không có ăn, hôm nay cùng với chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đi. Về phần Tiểu Trạch, ta gọi điện thoại thông báo cho nó là được!"
Nói xong, Đàm Kiến Thiên không nói lời gì đem Cố Niệm Hề kéo lên xe.
Trên xe, Đàm Kiến Thiên tự mình gọi điện thoại cho Đàm Dật Trạch, nói cho anh biết Cố Niệm Hề đêm nay sẽ ở Đàm gia ăn cơm, để anh cũng đều tới đây.
Mà Đàm Dật Trạch cũng đồng ý.
Cố Niệm Hề không biết, chuyện nhìn qua hợp tình hợp lý như thế, lại làm cho Đàm Kiến Thiên phi thường cao hứng.
Trước kia ông nghĩ, để cho anh về nhà ăn một bữa cơm, lần nào anh cũng tìm cớ thoái thác.
Nhưng lúc này, bởi vì Cố Niệm Hề ở đây, Đàm Dật Trạch thật sự thay đổi rất nhiều.
Mà lần này chính là lột xác, cũng làm cho Đàm Kiến Thiên cảm thấy vui mừng vạn phần.
-------------
"Sở thư ký, một thời gian không gặp, kỳ nghệ của ngài thật là lại để cho Sở mỗ cam bái hạ phong..."
Cố Niệm Hề không nghĩ tới, khi vào Đàm gia, sẽ nghe được giọng nói quen thuộc kia.
"Ông Đàm, quá khen..."
Trong phòng khách, Ông nội Đàm đang cùng một người nói chuyện.
Tiếng cười hai người, không dứt bên tai.
Có thể thấy được, hai người cũng không xa lạ...
------------------Hết-----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui