Trước mặt rối rít hỗn loạn, thấy anh đứng an tĩnh cách đó không xa, Cố Niệm Hề giống như đứa bé phạm sai lầm.
Có thể ở trước mắt người đời, ngẩng đầu ưỡn ngực nói lời ác độc nhất trên thế giới nói đều mặt không đỏ hơi thở không gấp, dù cho những người khác trên thế giới này nói cô là người ác độc, cô cũng không sợ hãi, nhưng khi thấy anh xuất hiện, mê mang và luống cuống. Tựa như đứa bé bị vứt bỏ rất bất lực...
Kỳ thật ngay cả Cố Niệm Hề cũng không biết, vì sao mình lại quan tâm đến suy nghĩ của Đàm Dật Trạch đối với mình.
Rõ ràng mình cùng Đàm Dật Trạch, căn bản không tính là vợ chồng chính thức. Vì sao mình lại bắt đầu để ý cảm thụ của anh, để ý anh đối với ý kiến của mình, để ý tất cả của anh?
Nhìn cô buông xuống đôi mắt, nhìn bộ dạng ảo não của cô, người đàn ông đứng không xa rốt cục mở ra cước bộ.
Anh cũng không phải bởi vì sợ hãi thế tục mà rời đi. Mà là, sải bước về phía bọn họ...
Cố Niệm Hề thấy anh bước đến, có chút kinh ngạc.
Mà càng làm cho cô luống cuống chính là, sau khi bước tới, bất chấp những lời bàn tán xung quanh, đưa tay ra, đem cô ôm vào trong ngực của anh...
"Ông xã..." Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tròng mắt hồng nhuận của cô, nhìn qua trên đỉnh đầu anh.
Chóp mũi, sớm đã nổi lên hồng phấn đẹp mắt.
Nhưng cô lại hoàn toàn không biết.
Cô cố chấp dùng tròng mắt trong suốt của mình, ở trên mặt của anh tìm kiếm gì đó.
Tìm kiếm, anh có hay không bởi vì sự vô lễ cùng ác độc của mình, mà giận dữ.
Tìm kiếm, anh có hay không bởi vì phát giác nguyên lai mình là người ác độc, mà chán ghét.
Cũng không có...
Cô ở trên mặt của anh, không tìm được cái gì khác.
Trừ môi mỏng của anh, khẽ câu lên độ cong.
Mặc dù, nụ cười của anh rất nhạt. Nhưng trong mắt, nhưng rõ ràng lại có một phần sủng ái, mặc kệ chuyện gì cũng sẽ bao dung sủng ái...
Trong nhất thời, cô rơi lệ .
Vẫn cho là, cô có thể bất chấp tất cả cách nhìn của mọi người, lại tại thời khắc này rơi lệ.
"Thực xin lỗi..." Cô nghẹn ngào nói, cùng anh nói xin lỗi.
Kỳ thật, Đàm Dật Nam bất kể như thế nào, đều cùng anh có liên hệ máu mủ.
Dù thế nào, Đàm Dật Trạch cũng không hi vọng những người khác ở trước mặt mọi người làm cho hắn mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm đi?
Cho dù, anh có thể bao dung mình, cho dù, anh có thể không bị ánh mắt thế tục ảnh hưởng, đến sủng ái mình. Nhưng mình như thế nào cũng không phải, làm thương tổn người than của anh đi?
Cho nên, Cố Niệm Hề cảm thấy, mình cũng cần phải xin lỗi.
Nhưng không nghĩ tới, một câu nói của mình làm cho bàn tay đang ôm eo mình, xiết chặt vài phần.
"Vì sao xin lỗi?"
Lúc Cố Niệm Hề ngẩng đầu, mới phát hiện sau khi mình nói xin lỗi, trong con ngươi sủng ái lại bị một loại lạnh lùng thay thế.
Đôi mắt sắc bén, cũng làm cho lòng người lạnh ngắt.
"Em rất xấu, đúng không?" Cô sợ hãi trả lời anh, trong ngữ điệu dè dặt, cũng làm cho anh bắt đầu vì cô mà đau.
"Vật nhỏ, cái này không gọi là xấu. Cái này gọi là chọn đúng thới gian xuất thủ!"
Thanh âm của anh, rất êm tai.
Lúc nói lời này, tay của anh xoa mái tóc rơi trên bờ vai của cô.
Trong nhất thời, sắc bén trong con ngươi, lại biến mất không thấy.
Thay vào đó, lại là sủng ái rõ ràng.
Trong nhất thời, anh lại khôi phục nhu hòa như trước.
Biến hóa nhanh chóng, làm cho Cố Niệm Hề có chút kinh ngạc.
Mà đối với vẻ mặt cô gái đang kinh hoảng mà mê mang, anh chỉ là đem tay nhỏ bé của cô bỏ vào bàn tay trong của mình, sau đó sít sao nắm chặt lấy.
Về phần những ánh mắt nghi vấn đang nhìn bọn họ, anh giống như hoàn toàn không cảm giác được.
Một khắc kia, trong đôi mắt của anh chỉ có bong dáng Cố Niệm Hề. Phảng phất toàn bộ thế giới của anh, chỉ có một mình cô...
Có lẽ, anh đột nhiên chuyển biến làm cho Cố Niệm Hề cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng Đàm Dật Trạch cũng không cảm thấy, chính mình biểu hiện cỡ nào đột ngột.
Bởi vì anh vừa rồi cho dù thấy cái gì, cũng không phải là bởi vì Cố Niệm Hề rất xấu, hay là cô dung ngôn ngữ ác độc chế ngạo em trai mình mà khổ sở, mà anh cho rằng áy náy của cô là vì người đàn ông kia. Cho rằng cô đau lòng người đàn ông kia, cho nên mới cùng anh nói xin lỗi .
Không nghĩ tới, thì ra cái vật nhỏ này, là để ý hình tượng của cô ở trong mắt mình?
Xem ra, càng ngày càng coi trọng hôn nhân bọn họ, không chỉ có một mình Đàm Dật Trạch anh!
Nghĩ tới đây, tâm tình anh cực kỳ tốt.
Thật muốn, hung hăng hôn cô, tàn sát bừa bãi.
Nhưng nhiều người ở đây như vậy, còn có mình vừa rồi phát hiện, kỳ thật cô gái này cũng không thích nhiều người vây quanh cô, nói những chuyện linh tinh...
Cái quyết định này, hay là tạm thời để xuống, chờ đêm nay trở về, mình mới hảo hảo gặm cắn cô cũng tốt lắm.
Đương nhiên, nếu như có thể, mình còn hi vọng cùng vật nhỏ có tiến thêm một bước.
Tựa như các loại nam nữ hoan ái...
Bất quá, cô gái nhỏ trong ngực tựa hồ cũng không chân thật ý tưởng của mình.
Giờ phút này, cô cũng chỉ biết dùng cặp mắt tròn linh hoạt, nhìn mình chằm chằm truy vấn: "Vậy anh, không trách em sao?"
"Anh tại sao phải trách em? Chúng ta là vợ chồng, là vợ chồng đương nhiên muốn nhất trí đối ngoại!" Nói đến đây, Đàm Dật Trạch giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia, hắn vừa rồi nắm qua bàn tay nhỏ bé Cố Niệm Hề!
Trong nháy mắt, đôi mắt anh híp lại.
Con mắt, lập tức lại thê lương vài phần.
"Kỳ thật, vừa rồi hắn nắm tay em, em có thể cho hắn vài bạt tai!" Ngay khi Cố Niệm Hề muốn từ trong con ngươi anh tìm kiếm xem anh có gì khác không, cô nhìn thấy môi mỏng anh bỗng nhúc nhích, sau đó lời nói vài phần ớn lạnh từ môi anh bật ra...
"A?"
Đối với đáp án của anh, thật sự ngoài ý muốn Cố Niệm.
Bởi vì cô thế nào cũng không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch sẽ phóng túng mình giương oai.
"Lần tới nhớ kỹ, nếu có người dám đối với em vô lễ, trực tiếp cho phiến hắn vài bạt tai." Anh không để ý đến khiếp sợ của cô, vẫn như cũ sủng ái xoa mái tóc đen của cô.
Anh rất thích nghịc tóc của cô. Tóc của cô chất rất tốt, vừa đen vừa mềm. Có đôi khi Đàm Dật Trạch sẽ thừa dịp cô ngủ, lặng lẽ vuốt vuốt mái tóc của cô trong lòng bàn tay, để nó xuyên qua mười ngón tay của mình...
Cảm giác hơi lạnh, rất thoải mái...
Thật không biết, nếu là có thể chân chính cảm thụ một phen, làm cho ba nghìn sợi tóc xuyên qua mười ngón tay của mình, sẽ mất hồn như thế nào?
Mà Cố Niệm Hề đối với lời nói đột nhiên của anh, còn có chút khó tiếp nhận. Mà lời nói tiếp theo của anh, càng làm cho Cố Niệm Hề có chút xúc động phát điên.
Dưới con mắt kinh ngạc của Cố Niệm Hề, anh lại lần nữa nhếch môi.
Trên môi anh, là độ cong vừa phải, thu hồi âm lệ toàn thân, cũng làm cho bộ mặt anh nhu hòa vài phần. Khuôn mặt nhu hoà như thế, nhưng lời nói ra lại mười phần tà ác, cùng khuôn mặt bây giờ của anh thật sự không hòa hợp.
"Đây là mệnh lệnh. Nếu làm không được, về nhà sẽ bị trừng phạt!"
Trên người anh, có hơi thở cấp trên sâu tận xương tủy. Cho nên, mặc dù anh giống như nói giỡn cùng Cố Niệm Hề, cũng thật sự làm cho Cố Niệm Hề cảm giác giống như đang mệnh lệnh cô, để cho cô không thể không phục tùng.
Lập tức, hốc mắt đỏ thắm Cố Niệm Hề mặc dù khá hơn, nhưng mày đẹp cũng nhăn lại: "Cái kia... ông xã a, em không cẩn thận bị anh đánh hư thì làm sao bây giờ?"
Đàm Dật Trạch trừng phạt, nói thật ra Cố Niệm Hề đến bây giờ vẫn còn sợ hãi. Nếu không phục tùng, vậy có nghĩa là, miệng nhỏ của mình sẽ bị chà đạp mấy lần?
Cho nên, đối với anh đề xuất mệnh lệnh này, Cố Niệm Hề thật sự rất rối ren.
Còn nữa, mặc dù khí lực của mình không phải rất lớn, nhưng lúc bộc phát cũng không phải là dè dặt như vậy. Tựa như vừa rồi, thiếu chút nữa mình đẩy ngã Đàm Dật Nam.
Cho nên nói, thế sự khó lường.
Không chừng có một ngày, mình thật sự sẽ đem người nào đó phá tan đánh một trận.
Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Niệm Hề đột nhiên hiện lên gương mặt Hoắc Tư Vũ...
"Đánh hư cũng không có vấn đề gì, em chỉ cần rõ ràng một chút là được, đó chính là Cố Niệm Hề em không phải là một quả hồng mềm, mặc người vo tròn bóp méo. Lúc bị khi dễ, em nên đánh trả. Mặc kệ tạo thành hậu quả gì, chồng em cũng sẽ thayêmmthu dọn!"
Thời điểm anh nói những lời này, trên khóe miệng vẫn là nụ cười sủng ái đủ để mê chết người.
Rồi sau đó, anh nghiêng người tiến lên, đem nụ hôn dịu dàng dàng, in lên trán Cố Niệm Hề kia.
Nụ hôn tình cảm này, cũng không vì chung quanh bàn tán mà kết thúc vội vàng.
Nhịp điệu của anh, sẽ không bởi vì cách nhìn của ngwoif ngoài mà thay đổi.
Về phần người đàn ông đang hung hăng trừng mắt nhìn nụ hôn của anh, hơn nữa nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, Đàm Dật Trạch cũng nuay lại lạnh lùng khiêu khích.
"Vậy em... Nếu đánh không lại thì làm sao?"
Cố Niệm Hề có chút luống cuống trốn tại trong ngực anh, cảm thụ ấm áp anh mang đến ình. Mà cô cũng phát hiện, bản thân mình cũng bắt đầu tham luyến ấm áp trên người anh...
"Đánh không lại, chồng em sẽ giúp em." Lúc nói lời này, tầm mắt Đàm Dật Trạch vừa vặn rơi ở chỗ không xa, cái người bởi vì chứng kiến mình hôn Cố Niệm Hề, mà nắm chặt quả đấm, bày ra tư thế, khẽ khiêu khích!
"Vậy chúng ta về nhà đi. Không phải nói, đêm nay anh về nhà ăn cơm đúng không? Em đang định đi chợ mua một con cá, về nhà nấu canh cho anh!" Cố Niệm Hề cũng nhận ra đôi mắt bất thiện Đàm Dật Trạch, còn có tầm mắt rơi trên người Đàm Dật Nam quá đáng mức âm lãnh, cô vội vã mở miệng.
Đàm Dật Trạch từ trước đến nay đều là người nói được làm được!
Nếu anh thật sự muốn đánh Đàm Dật Nam, thật sự không cần tốn nhiều sức.
Kỳ thật, Đàm Dật Nam có bị đánh hay không, Cố Niệm Hề cũng không có hứng thú. Cô chẳng qua không muốn Đàm Dật Trạch vì mình mà động thủ, càng không muốn làm cho anh bị Đàm gia nói bởi vì mình mà biến thành một người xấu.
"Canh cá? Nghe rất ngon, vậy chúng ta về nhà đi!" Nghe cô nói vì mình làm canh cá, đôi mắt Đàm Dật Trạch lập tức sáng vài phần.
Tự nhiên, sát khí trong con ngươi giảm bớt vài phần.
Những người xung quanh cũng thấy được, sát khí của anh, bởi vì cô gái nhẹ nhàng nói một câu mà biến mất.
"Được!" Cô cười, chủ động nắm tay anh, tùy ý để anh đưa mình, rời xa nơi này.
"Niệm Hề..."
Đi ngang qua người đàn ông vì một người đàn ông khác đến, mà liên tục cứng đờ, cô nghe được giọng nói của anh.
Anh dung giọng nói trầm thấp mà nghẹn ngào, gọi tên của cô.
Giống như mỗi một quay về, nửa đêm anh bấm điện thoại của cô, bên trong truyền tới âm thanh.
Đôi mắt tham luyến của anh, rơi vào bàn tay Cố Niệm Hề được Đàm Dật Trạch dắt...
Anh buông xuống đôi mắt, nắm chặt quả đấm, Đàm Dật Nam anh không cam lòng cùng bất lực.
Chỉ tiếc, cho dù anh cố gắng đến mấy, cũng không thể khiến bước chân của cô bởi vì mình mà dừng lại.
Mà Đàm Dật Trạch thấy động tác nho nhỏ này của cô, khóe môi lặng lẽ mỉm cười.
Anh dắt cô, chậm rãi bước rời đi.
Lúc đi ngang qua Đàm Dật Nam, anh đột nhiên dừng lại, dung âm thanh chỉ hai người bọn họ mới nghe được, nói:
"Lần sau gặp mặt, nhớ rõ gọi chị dâu!"
Chỉ chốc lát sau, anh liền dắt tay của cô, lại lần nữa mở ra cước bộ.
Từng bước từng bước, vượt qua, không hề vì bất luận kẻ nào mà dừng lại...
Trên đường trở về, Đàm Dật Trạch mang Cố Niệm Hề đến chợ bán thức ăn mua một con cá, còn có hai bó rau cải trắng.
Về Đến nhà, Cố Niệm Hề liền vào phòng bếp, lấy gạo nấu cơm, một phút cũng không có trì hoãn.
Về phần Đàm Dật Trạch, về đến nhà anh trực tiếp đi tắm rửa.
Nhìn bóng dáng anh biến mất tại cửa phòng tắm, trong mắt Cố Niệm Hề chợt lóe lên thất lạc.
Từ tập đoàn Minh Lãng đi ra, hai người bọn họ vẫn luôn không nói lời gì.
Kỳ thật, Cố Niệm Hề biết rõ, nếu mình muốn nói chuyện, có thể mở miệng trước.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng lời nói đã tới cổ họng, c ô chính là nói không nên lời.
Bắt đầu lên xe, c ô vẫn lặng lẽ đánh giá sắc mặt Đàm Dật Trạch. Ngay cả mình, đều nói không ra chính mình rốt cuộc đang mong đợi cái gì.
Nhìn bóng dáng anh biến mất tại phòng tắm, Cố Niệm Hề lại có chút ảo não cúi đầu làm cơm.
Rất nhanh, nước sôi.
Cô đem cá, còn có những thứ gia vị khác từng điểm từng điểm bỏ vào.
Hiện tại, hết thảy đều đã sửa sang lại tốt lắm.
Một hồi n ữa, chờ anh tắm rửa xong đi ra, có thể ăn cơm r ồi.
Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề vừa chuẩn bị xoay người, nhìn về phía phòng tắm.
Ngay khi Cố Niệm Hề chuẩn bị xoay người, một đôi bàn tay hữu lực đột nhiên rơi vào eo của cô. Ngay sau đó, cô cảm giác được đôi bàn tay này đột nhiên vòng về phía sau, thân thể của cô liền tiếp xúc một mảnh ấm áp...
Cố Niệm Hề vốn có chút khẩn trương.
Nhưng chứng kiến bàn tay trên eo mình, trên ngón cái có một nốt ruồi đen, tâm t ư bất an c ủa c ô trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Bởi vì Cố Niệm Hề nhớ rõ, trên tay Đàm Dật Trạch có một nốt ruồi như vậy.
Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết, bản thân mình bắt đầu từ khi nào, chú ý mọi chuyện của anh rồi?
"Cơm, đã nấu xong chưa?" Lúc Cố Niệm Hề thất thần nghĩ tới điều này, anh đem đầu để sát vào tai Cố Niệm Hề, hỏi một câu như vậy.
Khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm trên người anh.
Nhưng mà cánh mũi anh thở ra nhiệt khí, như có như không trêu chọc thần kinh Cố Niệm Hề.
Lập tức, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, bắt đầu nổi lên màu hồng phấn...
"Nấu xong rồi. Anhi... Tắm xong lúc nào vậy?" Mình vừa rồi không nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm, vậy anh từ khi nào thì đứng ở phía sau mình?
"Từ lúc em bỏ những gia vị đó vào nồi!"
Lúc nói lời này, Đàm Dật Trạch vươn ra một tay chỉ vào cái thớt gỗ.
"..." Nhất thời, Cố Niệm Hề nói không ra lời.
Thì ra, người đàn ông này khi đó vẫn đứng ở phía sau mình rồi? Vậy anh có phải hay không cũng nhìn thấy, vừa rồi minh thất thần?
"Làm sao vậy, có phải hay không đói ngốc rồi?" Anh truyền thanh âm vào tai cô, mang chút vui vẻ.
"Không có!"
"Phải không? Anh không tin! Hơn nữa, anh cũng có thể giúp em kiểm tra một chút, có phải đói ngốc hay không!" Câu nói của anh, làm cho cô gái có chút cân nhắc không rõ ý tứ của anh.
Nhưng tiếp theo, Cố Niệm Hề liền biết rõ anh nói chính là cái gì.
Bởi vì, anh thế nhưng rất tùy tiện đem tay của anh, thăm dò vào trong áo lông, trực tiếp che lên bụng nhỏ của cô...
"Đàm Dật Trạch..." Lòng bàn tay của anh, rất nóng.
Làm cho thân thể của cô, bắt đầu có chút bất an, muốn lui bước.
Lại bất đắc dĩ, sau lưng của cô lại là thân thể anh. Chỉ cần cô vừa lui lại, càng chặt chẽ cùng thân thể anh bám dính vào nhau, càng cảm nhận được nhiệt độ từ người anh tỏa ra...
Trong nhất thời, Cố Niệm Hề thật sự không biết mình nên làm thế nào mới tốt.
Mà anh tựa hồ rất vui vẻ, vẫn như cũ thỉnh thoảng truyền nhiệt độ lên vành tai cô.
"Đàm Dật Trạch, không nên như vậy!"
"Anh càng ưa thích nghe em gọi anh một tiếng 'Ông xã'." Tựa như, vừa rồi ở đại sảnh tập đoàn Minh Lãng.
Lúc nói lời này, trên khóe miệng anh rõ ràng xuất hiện vui vẻ.
Nếu lúc này Cố Niệm Hề nhìn qua, tuyệt đối có thể đoán được anh đang tính kế cái gì.
Nhưng Cố Niệm Hề, lại quay lưng về phía anh.
Cho nên, cô căn bản nhìn không thấy kỳ vẻ mặt nào của anh, càng không đoán được chuyện anh muốn làm là gì.
"Ông xã, đừng..." Cố Niệm Hề vốn nghĩ tới làm theo ý tứ của anh, hi vọng anh có thể buông tha mình.
Nhưng không nghĩ tới, mình còn chưa nói hết, thân thể đã bị nhấc lên.
Vừa cúi đầu nhìn, thấy anh dùng tay khiêng mình lên.
Trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, anh nói: "Em không thích ở chỗ này phải không? Không có việc gì, chúng ta bây giờ trở về phòng ngủ!"
Nói xong, Đàm Dật Trạch quả thật khiêng cô, sải bước về phía phòng ngủ của bọn họ.
Cố Niệm Hề nhìn trời không nói được gì...
Đàm Dật Trạch mỗi một lần, vì sao luôn có thể hiểu lầm ý của mình?
Sau khi kiêng cô vào phòng ngủ, Đàm Dật Trạch cũng không trực tiếp hành động.
Anh chỉ đặt Cố Niệm Hề trên giường lớn, sau đó đè lên.
Một đôi mắt đôi rực lửa nhìn chằm chằm cô. Bàn tay, cũng nhẹ nhàng khuấy động mái tóc của cô, sau đó còn bất chợt túm một nhúm, thả trong bàn tay của mình, khiến chúng xuyên qua mười ngón tay...
Trò chơi này, anh tựa hồ làm không biết mệt.
Nhưng Cố Niệm Hề cũng không cảm thấy, người đàn ông này đã bỏ đi ý tưởng trong đầu anh.
Đàm Dật Trạch như vậy, nhìn qua càng giống một thợ săn hùng mạnh đang trêu con mồi...
"Ông xã..."
"Làm sao vậy?"
"Đừng như vậy được không?" Kỳ thật, người đàn ông này thích mềm không thích cứng, Cố Niệm Hề mặc dù mới cùng anh chung sống ba tháng ngắn ngủi, nhưng cũng rõ ràng vài phần.
Khi Đàm Dật Trạch đang quyết định làm một một việc gì, nếu bạn cứng anh đối cứng ngăn cản, hậu quả sẽ phi thường nguy hiểm.
Nhưng nếu bạn dựa theo tính tình của anh, mọi chuyện sẽ có thể xoay chuyển.
"Đừng như thế nào? Em biết, anh muốn làm cái gì sao?" Nhìn đôi mắt tròn to linh hoạt duwois đèn vàng, Đàm Dật Trạch đột nhiên muốn trêu cô một chút.
Bởi vì anh thích nhất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au của cô.
Như vậy, cô giống như một quả đào mê người, làm cho người ta muốn một hơi ăn hết cô.
"... Muốn làm gì?" Mặc dù biết rõ đáp án, nhưng Cố Niệm Hề dù sao còn chưa biết mùi đời, nội dung sâu xa cô tự nhiên là nói không nên lời.
Cho nên, khi Đàm Dật Trạch chất vấn cô, cô chỉ có thể cắn cắn môi đỏ mọng, giả dạng làm một bộ ngu ngốc.
"Làm em!"
Anh nhích gần tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ động, phun ra hai chữ như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Niệm Hề nhất thời giống như được hơi lửa thổi qua, rát nóng.
Không có nghĩ qua, Đàm Dật Trạch anh cũng có dáng vẻ lưu manh như thế.
Nhưng mà người đàn ông này khí tràng thật sự là quá đáng cường đại rồi.
Mặc dù trong miệng thốt ra lời nói bỉ ổi như thế, lại không có chút nào giảm bớt quý khí trên người snh!
Nghe lời của anh, Cố Niệm Hề có chút nghiến răng nghiến lợi, không bình tĩnh.
Mình còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, càng không biết mình bây giờ cùng anh rốt cuộc tính là cái gì, mình tại sao có thể dễ dàng đem chính mình giao phó cho anh?
Nhưng anh không đợi cô nối, bắt đầu động thủ, cởi quần áo trên người cô.
"Không cần phải... Anh đây là hành vi lưu manh!" Cố Niệm Hề mắt thấy quần áo trên người mình giảm bớt từng món một, có chút tức giận hướng về phía anh hừ hừ.
Trừ lần đó ra, cô căn không tìm được lời gì.
Bởi vì tay của anh, đã chế phục hai tay của cô.
Về phần một tay khác, đang thi hành nhiệm vụ "Nghiêm túc" nào đó .
"Làm người, chính là phải có ý thức lưu manh!"
Anh vẫn lời lẽ chính nghĩa như cũ.
Môi của anh vẫn cười ý tứ hàm xúc không rõ, để sát vào môi của cô hôn hít.
Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Cố Niệm Hề cảm giác đầu óc của mình đột nhiên trống không.
Rốt cuộc, mình nên làm thế nào mới tốt?
"Ông xã... em ăn cơm trước được không? Cơm nước xong, mới có khí lực làm những thứ này?" Đôi mắt tròn to linh hoạt của cô, dưới ánh đèn vàng bật sáng.
Nhưng không nghĩ, anh lại tà ác ghé vào vành tai của cô, nói: "Không ăn cơm, anh cũng có khí lực!"
Chuyện này, không thể nghi ngờ!
Con ngươi đen của anh, nhìn chằm chằm cô gái lúc sáng lúc tối.
Xem ra, anh tựa hồ cũng hiểu, cô gái này đang kế hoạch chuyện gì.
"Nhưng em... Em không ăn cơm, không có khí lực." Nhìn anh tiếp cận tới, trong mắt cô cũng thoáng hiện một tia sáng tuyệt đẹp.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt anh so với trước kia phong phú rất nhiều.
Mị thái trong lòng anh, không tự giác cũng toát ra...
Đúng vậy, là mị thái.
Lúc chưa gặp Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề cũng không biết, thì ra hai chữ "Quyến rũ", cũng có thể áp dụng cho đàn ông!
Nhưng chứng kiến Đàm Dật Trạch như thế, cô không chút nghi ngờ.
Nói đến đây, Cố Niệm Hề thấy trong mắt anh cũng thoáng hiện thần sắc khẳng định. Tựa hồ, anh cũng dần dần đồng ý kiến của mình.
Thì ra, dùng chiêu đồng tình với Đàm Dật Trạch, là hữu hiệu nhất .
Vì vậy, cô tiếp tục mở miệng, nói: "Hôm nay em đều chạy một ngày, đói bụng lắm! Ông xã, không ăn cơm em thật không có khí lực!" Cô giống như con mèo nhỏ ở trong ngực anh làm nũng, thậm chí còn thừa dịp Đàm Dật Trạch thư giãn, đem bàn tay nhỏ bé của mình thoát khỏi lòng bàn tay của anh, mềm nhẹ đặt ở trên cổ của anh.
Quần áo trên người cô sớm bị anh cởi ra hoàn toàn, chỉ có sợi tóc màu đen, muốn che muốn giấu ngăn trở nửa người trên của cô...
Cô thế nhưng chủ động ôm anh, cô gái nhỏ kiều mị hiển thị rõ ràng.
"Ông xã, anh giúp em, để cho người ta ăn cơm đi!"
Thấy vẻ mặt anh buông lỏng, Cố Niệm Hề nhân cơ hội tiếp tục làm nũng.
Kỳ thật, trước kia ngoại trừ đối với cha mẹ, còn có Sở Đông Ly bản thân xem như anh trai, cô không có dễ dàng đối người ngoài làm nũng. Cùng Đàm Dật Nam lui tới, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tự nhiên cơ hội làm nũng cũng ít đi.
Nhưng Đàm Dật Trạch mang đến cho cô cảm giác an toàn, làm cho cô muốn đến gần, muốn núp ở trong ngực của anh. Càng làm cho cô không tự giác, muốn làm nũng đối với anh.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian này cô cùng anh không phải là quen thuộc như vậy, nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhưng hôm nay, cô cũng phát giác được, mình làm nũng, anh tựa hồ phi thường hưởng thụ.
Khi cô vòng ôm cổ anh, cô cỏ thể từ trên mặt anh thấy được cảm giác thỏa mãn.
"Thật sự đói như vậy?"
Anh thấy cô nhu thuận trốn vào trong ngực của mình, bộ dạng nhu nhu nhược nhược thật sự đẹp làm cho người ta có chút hoảng hốt. anh tự tay, ôm cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực của mình.
"Ừ, thật đói. Bụng của em đều lăn lộn!" Thấy anh không tiếp tục đè nặng mình, trong cặp mắt linh hoạt của cô chợt lóe lên giảo hoạt.
"Vậy... Để anh xem một chút có phải thật vậy hay không?" Trong lúc đó, khóe miệng của anh cũng xuất hiện đường congquỷ dị , đưa muốn tay xoa lên bụng nhỏ của cô.
Lập tức, cô vội vàng tránh né.
Nguy rồi, không phải anh bắt đầu liền không có ý định buông tha mình đi?
Mình, nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ, đêm nay thật sự muốn đem mình hoàn toàn giao phó cho người đàn ông này?
Không...
Mình thật sự không biết mình nên làm như thế nào mới tốt.
Trong lúc bối rối, Cố Niệm Hề hô lên một câu như vậy:
"Không cần phải... Anh nếu gây chuyện nữa, em không để ý tới anh!" Vốn chỉ là nho nhỏ uy hiếp Đàm Dật Trạch một chút, nhưng cộng thêm trong ngữ điệu Cố Niệm Hề không tự giác dính vào kiều mị, thế nhưng lại biến thành làm nũng.
Nhìn cô gái trong ngực, trên khóe miệng Đàm Dật Trạch vui vẻ càng phát ra rõ ràng.
"Được rồi, chờ em ăn no bụng xong, liền đến phiên anh tới ăn em!" Đàm Dật Trạch xong, vòng tay ôm Cố Niệm Hề quả thật buông lỏng ra.
Cố Niệm Hề vừa được buông lỏng, liền vội vàng nhảy xuống giường.
Trên môi đỏ mọng xinh đẹp, là nụ cười thắng lợi khi âm mưu thực hiện được.
Nhưng Cố Niệm Hề còn muốn mặc áo lông rời khỏi phòng, trên vai của cô đột nhiên bị một chiếc áo bao lại.
Lúc xoay người Niệm Hề mới phát hiện, chẳng biết lúc nào Đàm Dật Trạch đã đem áo sơ mi của anh khoác trên người mình. Mà con ngươi đen của anh, vẫn nhìn mình, tựa tiếu phi tiếu.
"Làm sao vậy?" Cố Niệm Hề cầm lấy áo lông của mình, che trên lồng ngực, có chút bất an nhìn anh.
"Anh đồng ý để em đi ăn cơm, sau đó lại làm. Đương nhiên, là có điều kiện!" Đàm Dật Trạch nhìn Cố Niệm Hề, nhếch môi cười. Khuôn mặt chỉnh tề, toát ra mị thái nhiếp hồn.
"Điều kiện? Điều kiện gì?" Cô có chút không rõ chuyện gì.
"Điều kiện là, em chỉ có thể mặc áo sơ mi của anh, đi ăn cơm!" Sau khi đem cô gái đang mê mang ôm vào ngực của mình, Đàm Dật Trạch áp vào vành tai của cô nói.
"Nhưng em có quần áo của mình..." Mặc dù, trong nhà đang mở ra hệ thống sưởi, cho dù mặc một chiếc áo sơ mi của anh sơ mi, cũng sẽ không lạnh.
Nhưng áo sơ mi này, là màu trắng. Thoạt nhìn, rất trong suốt.
Nếu chỉ mặc như vậy, cảnh tượng bên trong của mình không phải đều bị anh xem sạch bách sao?
Cố Niệm Hề ảo não muốn phát điên, nhìn chằm chằm áo sơ mi trắng nghiến răng nghiến lợi!
Mà anh tựa hồ cũng nhìn ra sự do dự của cô, một phen liền khiêng cô quay giường, chuẩn bị nghiêng người đè lên.
"Anh... Không phải nói để cho em ăn cơm sao?" Thấy lại lần nữa để mặt sát vào, Cố Niệm Hề lại luống cuống.
"Nhưng em không muốn mặc áo sơ mi của anh, nói cách khác em không muốn ăn cơm, muốn tiếp tục làm chuyện chúng ta chưa làm xong. Cho nên, anh dự định thành toàn cho em."
Cố Niệm Hề phát hiện, Đàm Dật Trạch người đàn ông này nói chuyện, đạo lý rõ ràng.
Mà mình, dễ dàng đã bị anh quay vào vòng.
Tựa như, hiện tại.
Mình chẳng qua do dự có nên mặc hay không, anh dĩ nhiên cũng tự chủ trương đem mình khiêng lên giường.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu một đêm tốt đẹp đi..." Cố Niệm Hề ngẩng đầu lên, liền thấy khóe miệng anh mang theo nụ cười tà ác không ngừng hướng phía mình để sát vào.
Lập tức, cô hoảng hốt, nhân tiện nói: "Em mặc, em mặc là được!"
Cái gì áo sơ mi trắng, tính chất mát mẻ, mặc vào cùng không mặc cũng không có gì khác biệt lắm.
Không mặc, anh nhất định sẽ không bỏ qua mình!
Cho nên, Cố Niệm Hề cắn răng, ngay trước mặt anh đem áo sơ mi của anh mặc vào.
Trên áo của anh, có hương thơm giống như trên cơ thể anh, mùi thơm nhàn nhạt. Mùi vị này, làm cho Cố Niệm Hề an tâm, nếu không phải giờ phút này có một đôi mắt rực nóng, tầm mắt liên tục theo sát mình không thả.
Đàm Dật Trạch rất cao, chừng 1m9.
Cố Niệm Hề mặc dù cũng cao, nhưng cũng chỉ đến vai Đàm Dật Trạch.
Cho nên, cô mặc áo sơ mi của anh, cảm giác tựa như trẻ nhỏ tử trộm mặc quần áo người lớn. Vạt áo đại khái đến giữa bắp đùi, vừa vặn che vị trí có chút trọng điểm.
Tư thái lung linh kia, như ẩn như hiện trong áo sơ mi, rất mê người.
Mặc áo xong, cô xắn tay áo lên, lặng lẽ cầm quần jean của mình vừa rồi bị anh tùy ý ném ném ở một bên chuẩn bị mặc.
Ai biết, quần còn chưa có bắt được, sau lưng liền truyền đến âm thanh không mặn không nhạt:
"Em chuẩn bị đổi ý sao?"
Cố Niệm Hề biết rõ, anh đang ám chỉ việc ăn cơm của mình.
"Không có!"
"Không có? Nhưng sao anh thấy, em chuẩn bị đổi ý!" Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn cái quần trên tay cô, màu đen con ngươi lại lần nữa nhạt đi, không nói gì.
"Em chỉ muốn, mặc quần có thể thoải mái một chút!"
"Thoải mái? Anh lại không biết là. Hiện tại mặc vào, chỉ chốc lát nữa không phải còn muốn cởi xuống?" Nói đến đây, Đàm Dật Trạch như nghĩ tới điều gì, nói: "Nếu như em dự định đổi ý, chúng ta bây giờ liền bắt đầu đi!"
Nói xong lời này, bàn tay Đàm Dật Trạch lại lần nữa hướng phía eo của cô...
"Cái gì kia... Kỳ thật em cũng vậy cảm thấy, mặc vào rồi cởi xuống, thật phiền phức!" Cố Niệm Hề chân chó gật đầu.
Bàn tay nhỏ bé thượng cầm lấy quần, cũng bị cô "Ghét" vứt bỏ ngay tại chỗ.
"Phải không? Em cũng cảm thấy vậy, thì tốt rồi. Được rồi, em đi ra ngoài chuẩn bị một chút, chúng ta ăn cơm đi!" Thấy động tác của cô, không có gì bất ngờ xảy ra trên khóe miệng anh nhếch lên đường cong thỏa mãn.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nổi bật dưới ánh đèn, xinh đẹp có chút không chân thực.
"Ừ, vậy em đi ra ngoài chuẩn bị một chút, anh nhanh chóng đi ra ăn cơm a!"
Cố Niệm Hề nói xong, chậm rãi bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Bước ra cửa phòng ngủ, cô còn có chút lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc quần lót vừa rồi mình giả vờ ghét bỏ, khóc không ra nước mắt...
Vì sao mình gặp phải người đang ông hung hãn này?
Nói không lại anh, đánh cũng đánh không lại anh, bây giờ còn vì anh, ngay cả quần lót cũng không mặc?
Rốt cuộc, mình nên làm thế nào mới tốt?
Có thể tầm mắt Cố Niệm Hề dừng ở quần lót quá lâu, đã bị anh nhận ra. Lập tức, Cố Niệm Hề thấy, anh đứng ở đó nhìn mình khiêu khích!
Ý tứ rất rõ ràng: đổi ý đúng không, vậy ta hiện tại tiếp tục?
Cố Niệm Hề vội vàng cúi đầu xuống, lắc lắc cái mông rời đi. Bày tỏ chính mình một chút cũng không có đổi ý, anh là đại gia!
Nhìn bóng dáng màu trắng biến mất trong tầm mắt của mình, khóe miệng anh lại khơi gợi nụ cười tà tứ!
Không nghĩ tới, vật nhỏ này năng lực ứng biến cũng không tệ lắm?
Không chỉ hiểu được lui bước thích hợp, càng hiểu được bắt lấy nhược điểm của mình?
Thậm chí, nguy hiểm trước mắt, ngay cả chiêu làm nũng, đều lấy ra.
Dụ dỗ mình, đầu choáng váng nghe lời của cô.
Nhưng, mặc kệ đêm nay cô chiêu số gì, cũng không thể thay đổi vận mệnh của mình.
Bởi vì, mình đợi không kịp!
Mà vật nhỏ, đêm nay em trốn không thoát!
Vừa rồi bức bách vật nhỏ chỉ mặc áo sơ mi của mình, đương nhiên là vì phòng ngừa cô chạy trốn.
Hôm nay, cô chỉ mặc một chiếc áp như vậy, nhất định là có chạy đằng trời!
Nghĩ tới đây, Đàm Dật Trạch thu hồi nụ cười tà tứ của mình, sải bước rời khỏi phòng ngủ...
Đêm mới lên đèn, ngọn đèn dầu mê ly.
Ở nơi này đêm đông rét lạnh, vẫn có nhiều người thích đén những nơi đông đúc.
Ánh sáng cốc rực rỡ xã hội, luôn luôn nhiều người gai góc going như ảnh hình con nhím, cần duy trì khoảng cách thích hợp, sưởi ấm đồng thời cũng không được đâm đối phương bị thương.
Tô Du Du cùng Lục Tử Thông, chính là kiểu quan hệ như thế..
Tô Du Du đến từ một thành thị ven biển, được sắp xếp đến bên này công tác, lúc ban đầu cũng có rất nhiều điều chưa thích ứng được.
Rất may, bởi vì có sư huynh cùng trường Lục Tử Thông làm bạn, cô cũng dần dần thích ứng kịp.
Hiện tại, Lục Tử Thông bị phân đến một bệnh viện khác, mà Tô Du Du còn tiếp tục lưu lại phòng khám bệnh này. Nhưng hai người vẫn không cát đứt liên lạc.
Mỗi tối cuối tuần, bọn họ đều hẹn gặp nhau ở quán bar "Giai Điệu", sau đó uống rượu với nhau, cùng nhau nói chuyện trời đất.
Cuối tuần này, cũng giống vậy.
Khi Lục Tử Thông đến, Tô Du Du đã đặt chỗ bọn họ hay ngồi uống Whiskey, ngồi ở trên quầy bar xem biểu diễn.
"Du Du, sao em đến sớm như vậy!"
Anh bước qua, cùng Tô Du Du chào hỏi.
Kỳ thật, Tô Du Du đối với anh, giống như một người em gái.
Anh biết rõ, cô tại thành phố xa lạ rất cô đơn, cho nên cuối tuần đều sẽ cố gắng rút ra một chút thời gian gặp cô.
Đây là, điều duy nhất anh có thể làm vì cô.
Anh cũng không có phát giác được, tầm mắt của mình càng ngày càng dừng lại trên người cô.
Nếu sớm một chút phát giác được, về sau anh cũng sẽ không làm ra những chuyện thái quá kia.
"Anh Tử Thông. Hôm nay bệnh viện chúng em không có chuyện gì, liền kết thúc sớm một chút tới đây! Đến đây, em đã gọi rượu rồi." tính tình Tô Du Du, lịch sự nho nhã. Điển hình tính tình cô gái Giang Nam.
Bước ra sân trường, đã được một thời gian.
Nhưng cô cũng chỉ biết trì thanh thuần đáng quý kia, tiếp xúc thế giới ồn ào náo động, cô ngồi xem vẫn như cũ tươi mát thoát tục giống như hoa sen.
"Tốt," Lục Tử Thông tiếp nhận rượu trên tay Tô Du Du, ngồi xuống cùng cô.
Bên trong quầy rượu, bọn họ đang ngồi yên lặng, nhìn biểu diễn trên đài.
Hai người có thể không nói một câu, an tĩnh ngồi một buổi tối cũng không mệt mỏi. Mà ai, cũng đều sẽ không bởi vì cái dạng này mà cảm thấy nhàm chán, hoặc là rời đi trước.
Đây, chính là điển hình quan hệ con nhím.
"Ơ, đây không phải anh Lục sao? Mang bạn gái tới, thật xinh đẹp!" Có người tiến lên cùng Lục Tử Thông chào hỏi. Thấy mỹ nữ ngồi bên người, cũng khô
"Nói cái gì đó? Đây học muội của tôi, nếu nói lung tung, coi chừng tôi lấy kim khâu miệng của anh lại!" Lục Tử Thông có chút bất mãn.
Không phải bởi vì người khác trêu ghẹo quan hệ của bọn họ, mà là người nọ nhìn nhiều Tô Du Du vài lần.
"Tôi không phải nói đùa à? Nhìn anh nghiêm túc..." Người nọ tựa hồ cũng nhìn ra Lục Tử Thông tức giận, rùng mình vài câu liền rời đi.
"Anh Tử Thông, bọn họ đang nói đùa, không cần tức giận!"
"Vậy cũng xem đang ở đâu chứ, cậu ta cứ như vậy không biết lớn nhỏ."
"Anh trai tốt của em, không tức giận, chúng ta tiếp tục xem biểu diễn!"
"Nhóc con này, miệng toàn nói ngọt!" Hai người đùa giỡn một phen, lại tiếp tục ngồi ở trên quầy bar xem biểu diễn.
Cũng vào lúc này, Tô Du Du thấy được vài cô gái bên ngoài vào.
Trên người cô gái, mặc váy màu đen sát người,. Nhìn qua, vóc người nóng bỏng lại diêm dúa lẳng lơ. Trên bờ vai mặc một bộ áo lông giá trị xa xỉ, trên tay cầm lấy chính là túi sách LV kiểu dáng mới nhất năm nay, giầy Versace.
Trên mặt, cũng trang điểm diêm dúa.
Vừa nhìn, chính là người thường tới quán bar. Vừa vào cửa, liền có mấy người mời đến.
Nhưng, một thân trang phục nóng bỏng của cô gái, lại cùng mái tóc cắt ngắn, có chút không hợp nhau.
Tô Du Du nhìn qua người này, chính là Hoắc Tư Vũ. [ Mình tưởng em nào bí ẩn cơ, hóa ra là HTV ].
Cô ta tối nay, so với ban ngày nhìn thấy càng thêm nóng bỏng. Mặc, càng thêm gợi cảm quyến rũ.
Sau khi cô gái đi vào, nhìn bốn phía, giống như đang tìm người nào.
Chỉ chốc lát sau, cô gái cũng nhìn thấy Tô Du Du đang nhìn mình.
Cô gái mang theo con mắt xinh đẹp, thoáng hiện lên kinh ngạc.
Nhưng Hoắc Tư Vũ dù sao ở trong xã hội kiếm sống đã lâu, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, rất nhanh thu hồi tâm tình của mình, thay vào đó là mỉm cười mê người. Lập tức, cô ta mở ra bước chân, hướng phía Tô Du Du đi tới.
"Du Du, đã lâu không gặp!" Cô ta tươi cười tiến lên, nhiệt tình chào hỏi, kinh ngạc cùng kinh hoảng vừa rồi, giống như không tồn tại.
Không khéo chính là, vừa rồi cô ta kinh ngạc, đã hoàn toàn rơi vào trong mắt Tô Du Du, còn có trong mắt Lục Tử Thông bên người cô...
Nhìn thấy cô gái này, Lục Tử Thông đầu tiên là cảm thấy quen thuộc.
Giống như, anh đã từng gặp qua cô gái này ở đâu đó.
Nhưng khi trên mặt cô gái chợt lóe lên kinh ngạc, đến khi cô ta rất nhanh đem vẻ mặt dư thừa toàn bộ thu thập xong, nhìn lại Tô Du Du cả quá trình đều rơi vào trong mắt của anh, Lục Tử Thông nghĩ tới, đây cũng là lần trước anh tại bệnh viện gặp phải, cô gái luôn mồm nói cô ta là con gái thị trưởng! [ Hay a! Hay a! Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không ngờ anh BS đó lại là LTT ].
Diễn xuất tinh xảo như thế, có thể so với đoạt giải Oscar , cái thành phố này cũng chỉ có cô gái này có được!
Lục Tử Thông cảm thấy, mình không có nhìn lầm!
"Tư Vũ, cậu cũng đến nơi này chơi!"
Thấy Hoắc Tư Vũ xuất hiện ở quán bar, hơn nữa cách ăn mặc còn là diêm dúa lẳng lơ như thế, đương nhiên Tô Du Du có chút ngoài ý muốn.
Dù sao, một thời gian trước mới truyền ra tin tức Hoắc Tư Vũ đính hôn, nghe nói đối tượng vẫn là con trai xí nghiệp nổi danh ở thành phố này.
Chắc hẳn, đối với Hoắc Tư Vũ người luôn luôn hi vọng vượt qua cuộc sống hạnh phúc mà nói, cô ta sẽ phải nắm chắc thật tốt.
Nhưng nếu cuộc sống hạnh phúc, Hoắc Tư Vũ không nên xuất hiện ở quán bar mới đúng?
Kết hợp bắt đầu một thời gian trước, Hoắc Tư Vũ đến chỗ mình làm cái gọi là "Kiểm tra", Tô Du Du cũng đã nhận ra chuyện gì đó.
Nhưng những thứ này, Tô Du Du cũng là người hiểu biết, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức chuyện gì cũng nói hết ra.
Cho nên, khi Hoắc Tư Vũ cùng mình chào hỏi, Tô Du Du cũng cười đáp lại.
Giống như, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
"Đêm nay không có chuyện gì, đến đây một chút!" trên mặt Hoắc Tư Vũ, chồng chất nụ cười.
Phảng phất, cô ta thật sự rất hạnh phúc.
Mà Tô Du Du cũng rõ ràng Hoắc Tư Vũ luôn luôn yêu nhất chính là mặt mũi. Cho dù cuộc sống có khổ cùng mệt mỏi, cô ta chỉ biết cười tăng gấp bội, làm cho tất cả mọi người có ảo giác, cô ta đang rất vui vẻ.
"Mình cũng vậy. Hôm nay bệnh viện không có chuyện gì, mình liền đi chơi." Tô Du Du cũng cười yếu ớt, không vạch trần vết sẹo người khác.
"Phải không?" Nói đến đây, Hoắc Tư Vũ nhìn quanh bốn phía Tô Du Du, thấy người đàn ông ngồi bên cạnh.
Dưới ánh sáng yếu ớt, kỳ thật cô ta cũng không thấy rõ ràng người đàn ông kia lớn lên có bộ dáng gì.
Nhưng, Lục Tử Thông ngũ quan cũng tương đối sâu thúy. Hoắc Tư Vũ nhìn qua, rõ ràng cũng là một suất ca.
"Ơ, cùng bạn trai hẹn hò à?"
Hoắc Tư Vũ hình như không nhận ra Lục Tử Thông chính là bác sĩ ngày đó cô ta ở trong bệnh viện uy hiếp, lúc này chỉ lo trêu ghẹo Tô Du Du.
"Không phải, đây là học trưởng ở viện y học, chúng ta không có việc gì liền cùng đi đến đây chơi." Tô Du Du tựa hồ bị người chọt trúng cái gì, âm thầm chối bỏ.
Nhưng vẻ mặt này lại làm Hoắc Tư Vũ ý thức được, Tô Du Du đối với người đàn ông này tình cảm cũng không phải đơn giản như vậy.
Vì vậy, cô ta cười nhạt lôi kéo tay Tô Du Du, nhìn qua giống như chị em tinh nghịch, cùng Tô Du Du nói: "Nếu đã như vậy, vậy mình sẽ không quấy rầy bạn cùng học trưởng tán gẫu, mình qua bên kia trước, bạn của mình đang chờ!"
"Được rồi, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau chơi đùa." Tô Du Du không để lại dấu vết thu hồi bàn tay của mình bị Hoắc Tư Vũ nắm.
Kỳ thật, cô cùng Hoắc Tư Vũ, cùng với Cố Niệm Hề đều là bạn học hồi trung học.
Mười tám năm, các cô đều cùng nhau trải qua.
Nhưng không biết vì sao, đối với Cố Niệm Hề, Tô Du Du có thể moi tim móc phổi. Nhưng đối với Hoắc Tư Vũ, Tô Du Du vẫn không thể thân cận quá.
Mặc dù nhìn như chị em nghịc ngợm, nhưng Tô Du Du thật sự không thích Hoắc Tư Vũ.
Cô cảm thấy, cô gái này lòng dạ quá sâu.
Cùng mình, với Niệm Hề, căn bản cũng không phải là người một thế giới!
"Ừ, gặp lại sau." Hoắc Tư Vũ thấy cũng không có hứng thú Tô Du Du tán gẫu, lắc lắc xà yêu rời khỏi.
Kỳ thật, cô ta cũng biết Tô Du Du cùng Cố Niệm Hề giống nhau, cũng không thích mình.
Tựa như mình đối với các cô.
Bởi vì Hoắc Tư Vũ cảm thấy, mình xuất thân không tốt, không giống hai người bọn họ, từ nhỏ sinh ra tại gia đình tốt. Cho nên cô ta cũng nhận định, mình và Cố Niệm Hề bọn họ không phải là một loại người. Dứt khoát, Hoắc Tư Vũ cô có rất nhiều năng lực, nhất định có thể dựa vào chính mình từng bước một dốc sức làm, trở thành người thượng nhân!
Bây giờ, mình không phải dựa vào năng lực của mình, sắp bước vào nhà giàu có, trở thành thiếu phu nhân hay sao?
Nhưng khi nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ lại phát hiện, nụ cười trên khóe miệng mình, thế nhưng cứng ngắc lại.
Bởi vì, mình tuyệt không cảm thấy hạnh phúc...
Mặc dù, bây giờ Đàm Dật Nam trở ngại quan hệ với Thư Lạc Tâm, cũng trở ngại "Cục cưng" trong bụng của mình, vẫn luôn không dám cùng mình thoái mái hôn nhau. Hơn nữa, anh tựa hồ thật sự chán ghét.
Mỗi một đêm, bọn họ cùng ngủ một giường lớn, nhưng anh lại thật sự thành "Liễu Hạ Huệ".
Mặc kệ mình xuất chiêu số như thế nào, đồ ngủ hấp dẫn, hay là biến tướng dây dưa, anh một lần cũng không chạm qua mình!
Nếu mình thật sự mang thai, mình có thể cái gì cũng không cần làm, không cần lo lắng.
Nhưng vấn đề là, trong bụng mình rõ ràng sẽ không có đứa bé. Anh không đụng mình, qua mấy tháng, bụng của mình làm sao đội lên?
Còn có, mình cũng là phụ nữ.
Cũng có thất tình lục dục.
Ban đêm trống vắng như vậy, mình cũng cần đàn ông an ủi. Mà không phải, một người đàn ông đồng sàng dị mộng...
Tối nay, mình thật sự kiềm chế không được.
Mình, thật sự có chút hoài niệm trước kia, cuộc sống không cùng Đàm Dật Nam một chỗ.
Khi đó, mình cũng sẽ mặc nóng bỏng như đêm nay, sau đó ở trong quán bar chút một ly nước trái cây, hưởng thụ đàn ông xung quanh liên tiếp nhảy bắn tới ánh mắt mập mờ, hoặc là bọn họ theo đuổi.
Có đôi khi, còn có một công tử đối với mình theo đuổi không buông tha, đuổi tới công ty.
Nhớ tới cuộc sống tự do tự tại trước kia, Hoắc Tư Vũ thật sự có chút hoài nghi, rốt cuộc mình lúc trước bò lên trên giường Đàm Dật Nam, có phải là quyết định chính xác hay không...
Mặc kệ chính xác hay là sai lầm, hôm nay mình đã bắt đầu, căn bản cũng không có ý định đổi ý.
Mình có thể làm, cũng chỉ có thể từng bước một đi về phía trước.
Sau đó, dựa vào ngẫu nhiên phóng túng như đêm nay, làm tê dại thần kinh của mình...
Hoắc Tư Vũ thu thập xong tâm tình của mình, bắt đầu cuộc sống về đêm.
Nhưng không biết, nụ cười khổ sở của cô ta, lại hoàn toàn rơi vào cặp mắt cách đó không xa.
Lục Tử Thông nhìn Hoắc Tư Vũ tiến lên cùng Tô Du Du chào hỏi, đến lúc cô ta rời đi, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta.
Tầm mắt của anh nhìn, cũng không phải là trang phúc ít vải trên nguuwoif cô ta, mà nhìn đôi giày cao gót mười phân trên chân cô ta.
Lục Tử Thông nhớ rõ, lần trước khi cô ta được đưa đến phòng cấp cứu, bệnh án là "Mang thai". Mà cô gái kia trải qua một phen kịch liệt phản bác, cũng không để cho bác sĩ cùng y tá kiểm tra. Cho nên tới bây giờ Lục Tử Thông còn không biết, cô gái này rốt cuộc không có mang thai.
Nhưng mà nhìn đến cô gái tối nay đi giày cao gót, liên tưởng đến hôm đó cô ta uy hiếp bác sĩ cùng y tá, Lục Tử Thông đoán được một chút, đó chính là cô gái này căn bản không mang thai!
Nhưng anh nghĩ không ra, con gái thị trưởng mang thai cùng không mang thai, có quan hệ lớn như vậy sao?
Nhìn chằm chằm bóng dáng cách đó không xa, Lục Tử Thông híp mắt lại.
Mà Tô Du Du ngồi bên người anh, cũng chú ý tới tầm mắt của anh.
Theo tầm mắt của anh, Tô Du Du thấy được giờ phút này ngồi không xa trên đài, Hoắc Tư Vũ đang uống đồ uống.
"Anh Tử Thông, anh nhìn người yêu à?" Lúc hỏi một câu này, ngữ điệu Tô Du Du có chút không mặn không nhạt.
Nghe không ra, cô chuẩn bị chúc phúc bọn họ, hay là châm chọc bọn họ.
"Nói cái gì đó! Coi chừng anh KO em!" Trong tiềm thức, Lục Tử Thông cũng không thích có quan hệ với cô gái như vậy.
"Em chỉ hỏi thôi mà, thấy anh luôn nhìn chằm chằm cô ấy!" Tô Du Du nói, dừng một chút lại tiếp tục mở miệng: "Nhưng cho dù anh vừa ý người ta, cũng không thể đùa giỡn."
"Vì sao?" Đây là câu hỏi ngược lại rất tự nhiên.
"Bởi vì Tư Vũ đã đính hôn, đối tượng là một ông chủ nhỏ." Tô Du Du nhìn qua có chút hả hê.
Nhưng mà giờ phút này đôi mắt cô lại chuyên chú nhìn chằm chằm Lục Tử Thông.
Mắt hạnh xinh đẹp, một cái nháy mắt cũng không có.
Giống như là không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của Lục Tử Thông khi nói tin tức này cho anh.
"Thì ra là như vậy..." Nghe được tin tức này, vẻ mặt Lục Tử Thông chỉ thâm thúy vài phần. Cũng không vì tin tức này mà khiếp sợ, hoặc là thất lạc.
Chẳng lẽ, Lục Tử Thông cũng không có hứng thú đối với Hoắc Tư Vũ?
Tô Du Du nghĩ như vậy, nhưng khi ngước mắt lại thấy, tầm mắt Lục Tử Thông lại rơi trên người Hoắc Tư Vũ.
Ngực của cô, đột nhiên chua xót.
Nhưng Tô Du Du cũng không biết, giờ phút này anh đang suy nghĩ chính là, thì ra cô gái này muốn “mẫu bằng tử quý” gả vào nhà giàu có? ( Mẫu bằng tử quý = mẹ quý nhờ con )
Nhưng cô ta không phải là thiên kim nhà thị trưởng sao?
Cô ta vì sao cần dựa vào đứa bé, mới có thể gả vào nhà giàu có?
Chuyện này có gì đó không đúng.
"Du Du, em với cô ấy rất quen thuộc?" Lục Tử Thông lại là, rất thuận miệng hỏi một câu như vậy.
"Xem như thế đi. Bởi vì chúng em là bạn học trung học, hiểu tận gốc rễ!" Nghe Lục Tử Thông lại hỏi xuất quan tâm chuyện Hoắc Tư Vũ, Tô Du Du lại một hồi thất lạc.
"Thì ra là như vậy..." Cùng Tô Du Du nói tới chuyện này, Lục Tử Thông lại nghĩ tới đêm hôm đó, bộ dáng ngang tàng của Hoắc Tư Vũ trong phòng cấp cứu. Anh lại là không mặn không nhạt hỏi một câu:
"Du Du, cô gái đó là con gái thị trưởng đi!"
Bởi vì là con gái thị trưởng, cho nên mới được nuông chiều quá độ?
"Sao anh lại hỏi như vậy?" Bị anh hỏi như vậy, Tô Du Du đột nhiên có chút phân không rõ bắc nam.
Chẳng lẽ lúc Hoắc Tư Vũ tức giận, làm cho cô ấy giống như con gái thị trưởng hay sao?
"Anh nghe người khác nói." Kỳ thật, đàn ông đều cần mặt mũi. Đánh chết anh cũng sẽ không nói cho Du Du biết, đêm hôm đó anh bị Hoắc Tư Vũ uy hiếp.
"Ai nói? Tư Vũ không phải là con gái thị trưởng." Tô Du Du không có bao nhiêu phản ứng, chỉ cúi đầu uống rượu.
Nhưng không nghĩ tới, lời này của cô lại làm cho anh hứng thú.
"Du Du, em nói cô gái này thực tế không phải là con gái thị trưởng." Lúc nói lời này, lông mày anh hơi nhíu.
"Không phải a, cha mẹ của Tư Vũ đều là công nhân viên chức nghỉ hưu, khi nào thì thành thiên kim thị trưởng, vì sao em cùng cô ấy đén từ một nơi lại không biết?" Nói xong, Tô Du Du gãi gãi đầu, ngước mắt vừa hay nhìn thấy Lục Tử Thông cau mày.
Sẽ không phải, để anh cảm thấy hứng thú chính là than phận con gái thị trưởng đi?
Vậy có phải hay không nói minh, mình không có cơ hội gì?
Nghĩ tới đây, Tô Du Du đột nhiên trào phúng cười một tiếng, nói tiếp: "Anh nếu muốn quen biết thiên kim thị trưởng, em biết một người. nhưng mà, người nọ so với Hoắc Tư Vũ xinh đẹp hơn hơn mấy phần, tính tình cũng tốt vô cùng, thích hợp lấy về nhà làm vợ nhất."
Cô nói, là Cố Niệm Hề!
Mặc dù cái than phận làm người ta hâm mộ kia, lại dáng vẻ cô gái một chút cũng không có. Cũng là cô gái, một người duy nhất trên thế giới này, làm cho Tô Du Du tâm phục khẩu phục.
Cho nên, mặc dù người đàn ông mình thích bị Cố Niệm Hề làm ê hoặc, Tô Du Du cũng có thể lý giải.
"Em nói cái gì đó! Đừng nói bậy, khả năng em uống rượu say, anh đưa em trở về!" Nói xong, Lục Tử Thông đỡ cô lên.
Thời điểm Tô Du Du uống rượu say có chút cộc lốc, thật đáng yêu.
Mà trong quán bar những người không đứng đắn cũng thật nhiều, anh mới không yên tâm, đem Du Du để ở chỗ này.
Đỡ Tô Du Du đứng thẳng, anh lại xoay người nhìn thoáng qua cách đó không xa, cô gái đang mắt đi mày lại với đàn ông.
Thì ra, cô ta không phải là con gái thị trưởng!
Vậy mình, có phải hay không nên tìm cơ hội, trêu cô ta một phen? Phục thù lần trước?
Nghĩ đến đây, Lục Tử Thông trong bong tối cười một cách quỷ dị...
Chỉ chốc lát sau, anh mới mang theo cô gái có chút say trong ngực rời đi...
______________________
Cùng một thời gian trong trong căn hộ Đàm gia, Cố Niệm Hề bưng canh cá, cải trắng xào đặt lên bàn xong, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi.
Không phải vì khí trời nóng bức. Càng không phải vì hiện tại cô làm những chuyện lặt vặt này, mà là ánh mắt quá nóng bỏng đang càn quét sau lưng cô...
Đi theo cô ra khỏi phòng ngủ, anh vẫn theo sát phía sau cô. Vẫn nhìn cô, liên tục dùng ánh mắt truy tung của anh.
Cảm giác tầm mắt nóng rực theo sát mình như hình với bóng, Cố Niệm Hề nhớ tới Tô Du Du cùng mình đã nói qua, ánh mắt cũng có thể cường một người!
Mà nói Dật Trạch hiện tại đang dung ánh mắt như thế tàn sát bừa bãi!
"Được rồi... Chúng ta ăn cơm đi!"
Cố Niệm Hề chuẩn bị mọi thứ xong, liền tìm kế sách.
Nhìn anh đến bàn ăn, nhưng anh mắt rực lửa lại không rời bỏ thân thể của mình, Cố Niệm Hề vừa mạnh mẽ nuốt nước miếng, ngăn chặn nội tâm hoảng loạn của mình, nói: "Ông xã, em có chút lãnh, em nghĩ... Em nghĩ đi lấy thêm một bộ quần áo mặc lên!"
Mặc cái áo sơ mi trắng như vậy, bên dưới trống không, bên trên cũng có thể nhìn thấu. Còn có áo sơ mi mình mặc rộng thùng thình. Cho nên cổ áo, cũng không áp dụng với mình.
Cho dù Cố Niệm Hề hiện đem nút áo cài đến cái cuối cùng, nhưng vẫn có mảng lớn da thịt tuyết trắng bại lộ dưới mắt anh.
Anh mắt anh, không như lang như hổ, không đem mình lột sống mới là lạ!
Cố Niệm Hề vừa thẹn vừa cáu muốn tìm một bộ quần áo che giấu thân thể của mình, miễn cho anh trực tiếp hóa thân thành “hỏa tướng” thiêu đốt mình. Lại không nghĩ, suy nghĩ nàu của mình, lại làm cho chính mình tự bê đá đập chân mình.
Bởi vì, dứt lời cô không thể chờ đợi được hướng phòng ngủ đi đến. quần áo của bọn họ, đều đặt ở gian phòng kia. Lại không nghĩ, đi ngang qua người Đàm Dật Trạch, tay nhỏ bé của cô bị anh bắt được.
Khí lực đàn ông rất lớn, nhẹ nhàng lôi kéo cô đã bị anh kéo vào trong ngực.
Giờ phút này, Cố Niệm Hề cảm giác mặt mình thật sự sắp bốc cháy. Bởi vì lúc này, cô bị Đàm Dật Trạch lôi kéo ngồi ở trên đùi của anh...
Mà trên người của cô, chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng của anh! Bị anh ôm vào trong ngực, có thể cách một tầng vật liệu may mặc hơi mỏng tiếp xúc thân mật.
"Ông xã... Anh làm cái gì vậy?" Cố Niệm Hề cảm giác, nhiệt độ trên người anh, cũng bởi vì mình đến gần mà trong nháy mắt tăng cao.
Của mình, cũng giống vậy...
"Không phải em nói lạnh sao? Cho nên anh định dùng thân thể của anh, sửi ấm em!" Lúc nói lời này, vẻ mặt Đàm Dật Trạch so với ngày thường còn ôn nhu hơn mấy phần.
Ôm như thế, có vẻ có chút khinh bạc, mang theo hấp dẫn.
"Nhưng anh còn phải ăn cơm, em đi lấy một bộ quần áo mặc lên là được!" Cố Niệm Hề giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng tay của anh, giống như cánh tay sắt, sít sao giam cầm cô. Tựa hồ, một chút ý định buông cô ra cũng không có.
"Không có gì đáng ngại! Anh như vậy, cũng có thể ăn!" Lúc nói lời này, anh còn làm như thật một tay ôm cô, một tay cầm đũa lên.
Lúc anh nghiêng người, Cố Niệm Hề cảm giác thân thể của mình bị anh như có như không đè ép một chút.
Cố Niệm Hề không vui, môi hồng trề xuồng.
Không có gì đáng ngại?
Nói nhảm!
Đó là anh không có gì đáng ngại, một tay có thể ăn cơm, tay kia còn có thể chiếm tiện nghi của mình. Mà mình, bị chiếm tiện nghi còn không nói, ngay cả cơm cũng không có ăn!
Nếu như mình đánh thắng được người đàn ông này, không chừng lúc này đã cùng anh liều đến ngươi chết ta sống.
Nhưng vấn đề là, mình đánh không lại.
Cho nên, chỉ có mấy vạn câu chửi trong lòng Cố Niệm Hề cuồn cuộn chạy qua...
_____________________Hết____________________