Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Nhìn anh ưu nhã dùng một tay, đem một miếng lại một miệng thức ăn đưa vào trong miệng, trong đôi mắt to của Cố Niệm Hề tràn đầy tức giận.
Trong lòng cô tức giận mắng: Cái lão lưu manh này!
Có lẽ Cố Niệm Hề bất mãn biểu đạt quá mức mãnh liệt, Đàm Dật Trạch đang ăn cơm thì nhìn lại.
"Làm sao vậy?"
Anh đang hỏi.
Thanh âm của anh rất trầm, trong mắt lộ ra vô tội.
Phảng phất, anh thật sự không biết, vừa rồi anh đã làm ra chuyện vô lễ gì.
"Em cũng muốn ăn cơm!" Cố Niệm Hề bị anh ôm vào trong ngực, tay chân không thể động đậy. Mà đối mặt với khuôn mặt bí hiểm của anh, cũng không dám dễ dàng lỗ mãng.
Duy chỉ có, cô cũng chỉ có thể dung chiêu cong lên môi hồng của mình, để diễn tả bất mãn của mình.
Nhìn cô một bộ người vợ nhỏ bị ủy khuất, Đàm Dật Trạch tâm tình thật tốt.
Huống chi, tư thái mềm mại của cô, vẫn còn ở trong ngực của mình.
Chỉ cần thân thể anh thoáng nghiêng người tiến lên, đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt mà mê trên người cô.
Đàm Dật Trạch cho tới bây giờ cũng không phải là người tự ủy khuất chính mình.
Ý tưởng trong đầu vừa hiện, anh đã lấn người đè ép qua, như có như không cọ cọ thân thể của cô. Thân thể của cô, rất mềm cũng rất thoải mái, vừa vặn hợp khẩu vị của anh.
Thấy khuôn mặt của cô vì mình mà đỏ thành một mảnh, trên khóe miệng anh hiện lên vui vẻ. Cũng không nhịn được, muốn lại trêu cô:
"Vậy em ăn đi a, anh cũng không cản em ăn cơm!"
"Nhưng anh ôm em, người ta ăn cơm như thế nào!" Cố Niệm Hề bất mãn nhìn chằm chằm bát đũa của mình, cái miệng nhỏ nhắn đô đô, giống như một con thỏ nhỏ.
"Vậy em muốn thế nào?" Nhìn môi hồng của cô, anh nhịn không được đưa tay lên nhẹ nhàng xoa. Rồi sau đó, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì động tác của mình lại lần nữa kiều diễm hơn mấy phần.
"Anh buông em ra," Cố Niệm Hề cố ý tránh né bàn tay anh, lại không nghĩ như vậy sẽ chỉ làm bàn tay gia tăng lực đạo trên eo ếch của mình. Mà cô có thể cảm giác được, hô hấp của anh bắt đầu trở nên trầm trọng. Ngay cả tiếng nói, cũng thay đổi phải khàn khàn vài phần:
"Không thể được, khuya hôm nay em nhất định phải đứng ở trong ngực của anh!" Anh khí phách tuyên bố xong, đưa tay cũng đem bát đũa Cố Niệm Hề bưng tới. Lại lần nữa cầm lấy chiếc đũa của anh, cũng không phải đem cơm đưa vào miệng mình, mà là đưa đến trước môi đỏ mọng của cô.
"Em ngồi ở trong lòng anh không tự ăn cơm được, vậy để anh uy em cũng không tồi! Đem em uy no, đêm nay em sẽ có khí lực!" Nói đến đây, anh còn mập mờ không rõ nhéo eo Cố Niệm Hề.
Lần này, cho dù Cố Niệm Hề đơn thuần thế nào, cũng biết lời anh nói là có ý gì.
Lập tức, cô đang an tĩnh, bắt đầu giãy giụa.
"Không cần, em muốn tự mình ăn cơm!" Mình nói muốn ăn cơm, bất quá là vì tạm thời tránh né anh một chút. Nếu ngay cả ăn cơm cũng trở nên"Sinh động" như vậy, đây chẳng phải là mua dây buộc mình?
"Muốn tự mình ăn cơm? Lại đổi ý phải không? Không thể chờ đợi được muốn thượng anh, phải không?" Nội dung trong lời nói của anh, rất ngả ngớn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, khuôn mặt anh, càng phát ra thâm thúy mê người. Nói xong lời này, chẳng những không giảm bớt quý khí trên người anh, ngược lại làm cho anh nhiều hơn một chút hương vị lưu manh, làm cho người ta không tự giác muốn trầm luân trong đó.
Nhưng đây, chỉ là ý tưởng ngắn ngủi.
Cảm giác được tay anh tăng them lực trên eo mình, Cố Niệm Hề nỗ lực nuốt nước miếng.
"Em ăn, em ăn còn không được sao?!" Cái lão lưu manh này, có thể bắt nhược điểm của mình, dồn ép mình đi vào khuôn khổ.
Nghe được cô trả lời, nụ cười trên khóe miệng lại tràn ra.
"Sớm biết như thế, cần gì lúc trước nói vậy?" Anh phun ra một câu không biết nặng nhẹ, liền bắt đầu đem một miệng cơm trắng, đút cho cô. Thỉnh thoảng, còn gắp chút thịt cá, rau cải đút cho cô.
Đợi Cố Niệm Hề ăn xong một bát cơm lớn, anh buông bát đũa xuống. Ánh mắt đen như mực có thể thâu tâm, rơi trên mặt Cố Niệm Hề.
Điều này làm cho cô, sống lưng lạnh buốt.
Cảm giác, ánh mắt anh lúc này quá mức thâm thúy. Tựa như Tô Du Du nói, anh dùng ánh mắt cường mình.
"Ông xã... Cơm nước xong không nên lập tức vận động. Anh đi nghỉ ngơi một chút, xem ti vi một chút. Em thu dọn bát đũa trước..." Cố Niệm Hề lắp bắp đề nghị.
Nói xong, Cố Niệm Hề chuẩn bị nhảy xuống bắp đùi anh.
Nếu không rời đi, mình sợ toàn thân mình sẽ bị ánh mắt anh thiêu đốt. Bởi vì mình sớm đã chứng kiến, đôi mắt hừng hực thiêu đốt lửa nóng của anh!
Nhưng ai biết, Cố Niệm Hề vừa nhảy xuống, đã bị anh lôi trở về.
Lúc này, cô cũng không phải là ngồi ở trên đùi anh, mà được anh trực tiếp khiêng ở dưới nách.
"Ông xã..."
"Vận động sau khi ăn xong, thích hợp bồi dưỡng tình cảm!" Đây là giải thích của anh!
Chỉ chốc lát sau, Đàm Dật Trạch không thể chờ đợi được đem Cố Niệm Hề mang vào phòng ngủ.
"Bát đũa em còn chưa rửa!" Anh có chút hung dữ, không nói hai lời đã cởi ra áo sơ mi vừa rồi bắt mình mặc. Sau đó, trực tiếp đè cô trên giường lớn. Thấy anh cấp bách, nếu thật sự để anh cho thực hiện được, chính mình ngày mai đoán chừng là không xuống giường được.
"Không có việc gì, bát đũa không rửa cũng sẽ không xảy ra án mạng. Nhưng nếu em không để cho anh làm, thật sự sẽ xảy ra án mạng !"
Dứt lời, anh bắt đầu đem nụ hôn ấm nóng của mình, rơi vào môi Cố Niệm Hề, sau đó chậm rãi xuống phía dưới.
"Đừng lo lắng, làm xong anh giúp em rửa sạch bát đũa." Thấy vẻ mặt Cố Niệm Hề vẫn lo lắng, anh vô cùng hào phóng mở miệng. ( Chết mất người ta lo lắng cái kia mà anh lại nghĩ là đang lo bát đũa chưa rửa. Quá vô sỉ rồi ).
Thấy bộ dáng thở mạnh của anh, Cố Niệm Hề lườm anh một cái.
Mình lo lắng, căn bản không phải bát đũa được hay không?
"Ông xã, anh không biết hai ta tiến triển quá nhanh sao?" Thấy anh vùi đầu miệt mài, Cố Niệm Hề lại hỏi.
Trước khi kết hôn, chỉ gặp mặt không đến năm lần.
Biết được phải làm sự việc tình yêu này, cũng chỉ có hai ba tháng.
Cố Niệm Hề cảm thấy, chuyện này phát triển thức sự quá vượt quá dự liệu của mình.
Bất quá, giờ phút này khí tức của cô cũng bị anh trêu chọc mà thay đổi.
"Như vậy còn nhanh? Lão Mặc cùng vợ hắn lần đầu tiên gặp mặt cho đến khi kết hôn, ngay cả động phòng cũng làm. Em đem anh nhịn lâu như vậy, còn hỏi anh như vậy?"
Nói xong, anh hung hăng gặm cắn cô.
"Tê…, anh nhẹ một chút! Là cẩu a?"
"Anh liền là cẩu. Em nếu như là nói nữa, ảnh hưởng hiệu suất làm việc của anh, xem ta thu thập em như thế nào!" Anh hung hăng uy hiếp.
Nhưng lửa ghen, đã lan tràn trong ngực của anh.
Bởi vì giờ phút này xuất hiện ở trong đầu Đàm Dật Trạch, là cảnh tượng Cố Niệm Hề nằm ở dưới thân Đàm Dật Nam.
Xem Đàm Dật Nam dung ánh mắt nóng hổi đối với cô, tình cảm lúc trước của bọn họ nhất định cũng sâu.
Khi đó Cố Niệm Hề, có phải hay không cũng giống như bây giờ, bị Đàm Dật Nam đè ở dưới thân, mặc hắn tùy ý nhấm nháp tốt đẹp thuộc về cô?
Còn có Sở Đông Ly...
Người đàn ông kia tựa hồ đối với cô cũng không bình thường.
Có phải, hắn cũng hưởng qua xinh đẹp của cô, cho nên lưu luyến quên về, cho nên hắn mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần bởi vì Cố Niệm Hề mà rối loạn? (Anh nghĩ lung tung quá, người ta còn nguyên đó)
Nghĩ tới đây, đột nhiên quay giữa lúc Cố Niệm Hề không ngừng run rẩy, khi cô còn chưa ý thức được chuyện gì trong nháy mắt, phá tan phòng tuyến cuối cùng...
"A..."
Đau quá!
Cố Niệm Hề cảm giác, tên lưu manh này giống như muốn đem xé rách mình.
Thật sự, đau quá!
Vừa rồi mình còn kế hoạch, làm sao cùng cái này lão lưu manh chu toàn.
Nào biết, anh cứ như vậy đột nhiên xông tới?
Giống như đau nhức muốn chết, lan tỏa toàn thân của mình.
Cô liều mạng gào thét, liều mạng cào người đàn ông đè ở trên người mình.
Nước mắt trong suốt, giống như vỡ đê, từ trong vành mắt của cô không ngừng trào ra.
"Ừ?" Đàm Dật Trạch kỳ thật cũng không có nghĩ qua thân thể của mình phản ứng so với đầu óc của mình còn nhanh hơn. Khi anh ý thức được chuyện gì xảy ra, khi anh thấy dưới người bọn họ màu đỏ lan tràn, trong nháy mắt anh ngăn không được ngạc nhiên mừng rỡ...
Cô thế nhưng, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu?
Cùng Đàm Dật Nam lui tới bao lâu, cô vẫn không có đem thứ quý giá nhất dâng lên?
Mà chính mình, thế nhưng là người đầu tiên thưởng thức vẻ đẹp của cô, thật tốt!
Một khắc kia, anh thật sự không biết nên như thế nào biểu đạt mừng rỡ của mình như thế nào. Anh chỉ có thể kích động ôm khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt trong ngực, thương yêu hôn hít.
Sớm biết là lần đầu tiên của cô, anh tuyệt đối sẽ không khẩn cấp như thế.
"Đàm Dật Trạch, anh nhanh chóng đi ra ngoài cho em!" Cô khóc đẩy hắn.
Nhưng cử động như vậy, chẳng những không làm cho anh rời đi, ngược lại càng làm anh ôm cô thật chặt.
"Niệm Hề ngoan ngoãn, không nên lộn xộn, rất nhanh thì tốt rồi, sẽ không đau!" Đàm Dật Trạch tựa như dụ dỗ trẻ nhỏ, dụ dỗ nàng.
"Niệm Hề, thật tốt quá, thì ra em vẫn đầy đủ thuộc về anh..."
"Niệm Hề, cám ơn em..."
Đàm Dật Trạch giống như đoạt được trân bảo quý hiếm, đem cô sít sao trói tại trong ngực của mình.
Cố Niệm Hề mặc dù ban đầu liên tục nghẹn ngào, nhưng đến cuối cùng ngay cả chính cô cũng bắt đầu mê mang, trầm luân.
Bóng đêm thêm đày đặc, trận tuyết đầu mùa đông năm nay bay lả tả đến.
Ngọn cây ngoài cửa sổ, sớm bị bông tuyết bay xuống che phủ.
Toàn bộ khu nhà, cũng bị phủ kín một tầng màu trắng lãng mạn.
Nhưng đây hết thảy, lại không sánh được một màn nhu mì trong phòng...
Đàm Dật Trạch đúng là người đàn ông hung hãn.
Bất kể tính tình, hay là thái độ làm người.
Đương nhiên, ngay cả ở biểu hiện trên giường của anh, cũng là phi thường hung hãn.
Cố Niệm Hề bị anh hành hạ cả đêm, ngày hôm sau quả nhiên không có cách nào đi làm. Toàn than cô, giống như lúc trước học tập nhu đạo, bị người lần lượt ném qua vai, cái loại cảm giác này, đau đến không muốn sống.
Ngay cả từ trên giường ngồi dậy, cũng phí sức lực thật lớn.
Mà làm cho Cố Niệm Hề càng thêm ủy khuất, là trên người một mảng lớn dấu vết xanh xanh đỏ đỏ.
Đứng ở trước gương, Cố Niệm Hề cảm giác mình hoạt thoát thoát chính là đốm chút chó.
Có lẽ, người khác sau khi phát sinh quan hệ, sẽ ôn tồn vài ngày.
Nhưng Cố Niệm Hề ngày hôm sau tỉnh lại, đối mặt bên cạnh trống rỗng.
Góc chăn một chỗ khác, sớm đã đã không có nhiệt độ. Hiển nhiên, người nọ đã rời đi thật lâu.
Nếu không phải chứng kiến ấn hồng trên đệm, nếu không phải ngửi trong không khí thấy hương vị xa hoa lãng phí mình chưa quen thuộc, Cố Niệm Hề thật sự cho rằng, đêm qua mình chỉ đang mộng xuân...
Ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ trên giường so với trước mất trật tự một chút, những thứ khác không khác trước mấy.
Chỉ có đầu giường dán một tờ giấy ghi nhớ, có chút đột ngột.
Cố Niệm Hề vươn tay, đem tờ giấy lôi tới.
Trên mặt giấy, Đàm Dật Trạch dùng bút máy viết vài chữ mạnh mẽ hữu lực: Làm nhiệm vụ, chờ anh trở về.
Không nói ngày về, không có ôn tồn dỗ ngon dỗ ngọt, càng không có lời thề sinh tử gần nhau...
Anh cho cô, chỉ là ôn tồn chờ đợi vô vọng.
Nhìn mấy chữ to, hốc mắt Cố Niệm Hề đột nhiên phiếm hồng. Không biết là hạ thân khó chịu, hay là cái gì khác, tóm lại giờ khắc này, cô rất muốn rơi lệ.
Bởi vì lúc này, ngay cả cô cũng bắt đầu hoài nghi đoạn hôn nhân này có thể tin cậy.
Ngày này, Cố Niệm Hề trôi qua có chút đè nén.
Đàm Dật Trạch làm nhiệm vụ, cô chỉ có một người an tĩnh ở trong gian phòng này. Cơm, cũng là ăn tối ngày hôm qua còn dư lại.
Ngày hôm sau đã là ngày thứ ba, là cuối tuần. Cố Niệm Hề cũng không cần đi làm.
Cô liền một người như vậy, ngây người trong căn hộ ba ngày.
Mặc dù trên miệng cô không nói gì thêm, cũng không có biểu hiện ra cái gì, nhưng cô tự mình biết, kỳ thật mình hy vọng anh trở về.
Nhưng ba ngày chờ đợi, anh ngay cả một cú điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có.
Cuối cùng, Cố Niệm Hề nhìn di động pin sung mãn thất vọng...
Rốt cục, sáng sớm ngày thứ tư, Cố Niệm Hề bước ra cửa chính nhà trọ, bắt đầu cuộc sống trước kia của mình.
Đi qua ba ngày nay vô vọng chờ đợi, Cố Niệm Hề cuối cùng cũng nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Hôn nhân của cô, mới bắt đầu liền cùng loại với gặp dịp thì chơi.
Hôn nhân của bọn họ, giống như khói xanh nhẹ nhàng mù mịt. Một trận gió, dễ dàng thổi tan.
Hôn nhân như vậy, mình lại đang ôm hy vọng xa vời đây?
Đem cô đơn trong lòng mình, đem không cam lòng trong lòng mình, thu hồi lại. Cô lại lần nữa đạp giày cao gót, bước lên cương vị công tác của mình.
Lần trước, bởi vì hoàn thành rất tốt phương án hợp tác cùng taaph đoàn Minh Lãng, công ty không chỉ cho cô thêm mười lăm phần trăm tiền lương, còn nghĩ cô thăng chức trưởng phòng.
Đi vào công ty, khóe miệng Cố Niệm Hề giương lên cười nhạt.
Rất tốt!
Cứ theo đà này lời mà nói, rất nhanh mình có thể ở chỗ này tạo ra thế giới mới.
Năm mới vừa đến, mình đã có thể về nhà! Về nhà trông thấy cha mẹ từ nhỏ yêu nhất của mình, cầu được bọn họ khoan thứ.
Ôm ý nghĩ như vậy, Cố Niệm Hề vừa mới đến công ty, đã bắt đầu vùi đầu làm việc.
Thời gian một ngày, rất nhanh trôi qua.
Khi đến giờ tan sở, Cố Niệm Hề nhìn bông tuyết bay ngoài cửa sổ, lại không khỏi nhíu mày.
Đàm Dật Trạch từ ngày cùng mình dây dưa, giống như biến mất.
Bất kể điện thoại hay tin nhắn, cũng không có một. Mà trong lúc này, Cố Niệm Hề kỳ thật cũng nghĩ gọi cho anh.
Nhưng điện thoại của anh liên tục tắt máy...
Nghe âm thanh tổng đài trong điện thoại, cuối cùng khóe miệng Cố Niệm Hề hội tụ thành đường cong khổ sở.
Từ trong công ty đi ra, Cố Niệm Hề cũng không trực tiếp về nhà. Mà đi tới cửa hang lần trước anh đưa cô tới.
Không phải là muốn mua đồ đạc gì, mà là muốn mượn lần này giết thời gian.
Nhưng Cố Niệm Hề nếu là biết rõ, ở nơi này lại lần nữa gặp được Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ, cô tuyệt đối sẽ không tới.
Này không, từ xa Cố Niệm Hề thấy Hoắc Tư Vũ kéo Thư Lạc Tâm đi tới, Cô liền xoay người chuẩn bị rời đi mảnh đất thị phi này.
Đối với cô, một đôi này bây giờ nhìn lại giống như ôn thần. Đi tới chỗ nào, cũng có thể làm cho người ta tâm tình không thoải mái.
Nhưng trên thế giới này, chuyện oan gia ngõ hẹp thường xuyên phát sinh.
Mặc dù Cố Niệm Hề muốn nhượng bộ lùi một bước trời cao biển rộng, nhưng hai người sau lưng tựa hồ cũng không tính như vậy.
Trong nháy mắt khi Cố Niệm Hề xoay người, có người đã đã nhận ra sự tồn tại của cô.
"Ơ, nhìn một chút ai đây vậy?" Sau lưng, cái kia giọng nữ có chút bén nhọn, đâm vào lỗ tai, Cố Niệm Hề thấy đau.
"Tư Vũ, nói cái gì đó?" Thư Lạc Tâm bị Hoắc Tư Vũ kéo, kỳ thật vừa rồi bà xem chủ quán bầy đặt kiểu dáng túi sách mới ở bên ngoài, tự nhiên cũng không có chú ý tới Cố Niệm Hề xuất hiện không xa.
"Mẹ, người xem người nọ cách đó không xa, không phải có chút quen thuộc sao?" Nói thế, không chỉ để Thư Lạc Tâm nghe, con có Cố Niệm Hề nghe." Người quen, gặp mặt sao không đến chào hỏi, sẽ bị cho là thất lễ phải không mẹ?"
Lúc nói lời này, ánh mắt oán độc của Hoắc Tư Vũ nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề cách đó không xa đang quay lưng về phía bọn họ.
Ánh mắt âm độc, giống như hận không thể từ trên người Cố Niệm Hề đục một cái lỗ.
"Cố Niệm Hề?" Theo tầm mắt Hoắc Tư Vũ, Thư Lạc Tâm cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc cách đó không xa.
Ánh mắt oán độc, cũng hiện lên trên mặt bà ta.
Kỳ thật, Thư Lạc Tâm cũng nhìn thấy oán hận không them che dấu trên mặt Hoắc Tư Vũ.
Nhưng bà ta lúc này, cho rằng vẻ mặt này xuất hiện là vì lần trước Đàm Dật Nam vì Cố Niệm Hề mà bỏ quên cô ta và đứa bé.
Nghe được đối thoại của hai người sau lưng, Cố Niệm Hề cũng xoay người lại.
Có đôi khi, bạn cố gắng tránh né thứ gì đó, càng tránh né lại càng dẽ gặp.
Cho dù bây giờ Cố Niệm Hề thật sự sải bước rời đi, Hoắc Tư Vũ chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng để cô rời đi như vậy.
Nếu đã không trốn được, vậy không bằng trực tiếp dung khuôn mặt tươi cười ứng đối.
Tựa như người đàn ông nào đó nói: Cố Niệm Hề không phải là quả hồng mềm, mặc người vo tròn bóp méo.
Nghĩ đến anh, cảm giác chua xót lại lan tràn lại toàn than cô. Ý thức được mình thất thần, Cố Niệm Hề lại đem khổ của mình che dấu thật tốt. Sau đó, khóe miệng cô nhẹ phác thảo, gật đầu chào: "Dì Thư."
"Thật là cô!" ánh mắt oán độc của Thư Lạc Tâm, từ trên xuống dưới đánh giá Cố Niệm Hề.
Kể từ lần trước Đàm Dật Nam vì cô gái này hô to gọi nhỏ với mình, mình liền thề lần sau gặp mặt nhất định phải đem Cố Niệm Hề bên trong bên ngoài quan sát một lần, xem hồ ly tinh này rốt cuộc có điểm nào tốt! Đáng giá để hắn, ngay cả ý nguyện của mẹ cũng không quan tâm ngó ngàng.
"Không phải là gái đáng khinh, cũng không có cái gì làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!" Đem Cố Niệm Hề từ trong ra ngoài nhìn một lần sau, Thư Lạc Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng âm điệu này, cả ba người bọn họ đều nghe được.
Không giống như châm chọc sau lưng, càng giống là không nể mặt chế ngạo.
Mà lời này của bà ta, cũng làm cho Hoắc Tư Vũ đứng ở bên người bà ta giương mắt tươi cười.
"Ngay cả gặp mặt lên tiếng chào hỏi cũng không." Cô ta cùng Thư Lạc Tâm âm thầm kề tai nói nhỏ, thanh âm như cũ vẫn để Cố Niệm Hề có thể nghe được.
Nhìn đôi mắt Cố Niệm Hề, rõ ràng có chút hả hê.
"Nói đến chào hỏi, hẳn là cô không có quy củ đi, Hoắc tiểu thư!" Nghe bọn họ ngay mặt chế ngạo mình, nhìn ánh mắt khinh thường của bọn họ, Cố Niệm Hề chỉ cảm thấy căm tức tràn ngập.
Nhéo nhéo lòng bàn tay, cô quyết định phản kích, tựa như anh đã nói, mình cũng không phải quả hồng mềm!
"Cô...cô nói cái gì đó? Không lễ phép như thế nào!" Hoắc Tư Vũ không nghĩ tới, Cố Niệm Hề sẽ phản kích mình, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Thư Lạc Tâm.
Hơn nữa, cô không giống trước kia dọi mình "Tư Vũ", mà là "Hoắc tiểu thư".
Xưng hô vô cùng đơn giản, đã đem khoảng cách hai bên kéo ra.
Cảm giác này, làm cho Hoắc Tư Vũ vô cùng khó chịu.
Cho nên, cô dự định mượn cơ hội lợi dụng Thư Lạc Tâm vẫn còn ở bên cạnh mình, cho Cố Niệm Hề một bài học.
Nhưng không nghĩ đến, một câu nói kia của mình lại thành con dao bị người ta nắm đằng chuôi.
"Không có lễ phép, không có quy củ, nói rất đúng chính cô đó Hoắc tiểu thư!" Cố Niệm Hề vốn cao hơn, cho nên cùng Hoắc Tư Vũ nói chuyện, cô cũng phải nghiêng đầu.
Cộng thêm một câu nói ôn hoà như thế, làm cho Cố Niệm Hề thoạt vô cùng coi thường Hoắc Tư Vũ.
Lập tức, Hoắc Tư Vũ tức giận!
Khi nào thì, Cố Niệm Hề cũng dám cùng mình khua môi múa mép rồi?
"Cô... Cố Niệm Hề, cô đừng ăn hiếp người!" Hoắc Tư Vũ giống như con mèo bị đạp phải đuôi, có chút nhanh chóng muốn giơ chân.
Cô ta bình sinh ghét nhất, chính là bị người ta giẫm ở dưới chân.
Cho nên, lúc trước cô ta mới có thể cố gắng đọc sách, rời khỏi thành phố kia.
Cho nên, cô ta mới có thể ở thành phố mới dung danh nghĩa của người khác, phong sinh thủy khởi.
"Tôi ăn hiếp cô? Hoắc tiểu thư, cô có phải nói sai rồi không?" Chống lại cô tức phình quai hàm, Cố Niệm Hề khẽ khiêu khích, tiếp tục nói: "Theo tôi được biết, Hoắc tiểu thư còn chưa chính thức bướcvào Đàm gia đi? Còn nữa, tôi dù sao cũng đã cùng cháu đích tôn Đàm gia kết hôn. Nếu luận bối phận, tôi so với cô còn lớn hơn. Theo lý cô phải gọi tôi một tiếng 'Chị dâu'. Nhưng cô chẳng những không có cùng tôi chào hỏi trước, ngược lại đem tội danh đặt lên đầu tôi, cô nói xem tội danh 'Không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép', thích hợp với ai hơn?"
Cô cười nói hết những lời này, sau đó từ từ thưởng thức sắc mặt Hoắc Tư Vũ từ đỏ biến xanh, từ xanh biến thành đen.
Đây cũng là Cố Niệm Hề lần đầu tiên thể nghiệm, thì ra chế ngạo người khác lại tốt như vậy.
Nhìn sắc mặt người luân phiên biến hóa, Cố Niệm Hề phát hiện mây mù bao phủ mình, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
"Cố Niệm Hề, cô..." Hoắc Tư Vũ muốn phản bác, muốn hung hăng đánh trả Cố Niệm Hề. Nhưng Cố Niệm Hề nói mỗi một câu đều có lý. Mình căn bản tìm không được bất kỳ lời nói nào, đến phản kích.
Hơn nữa, đáng chết nhất đúng là than phận lúng túng hiện nay của mình.
Mình chỉ cùng Đàm Dật Nam đính hôn, căn bản còn chưa chính thức thành người Đàm gia.
Mà cô ta, không những danh chính ngôn thuận vào Đàm gia, ngay cả bối phận so sánh vẫn lớn hơn mình!
Điều này, làm cho Hoắc Tư Vũ tức giận cùng lúng túng. Nhưng không cách nào phát tiết được, chỉ có thể tức giơ chân.
"Cố Niệm Hề, cô đừng cho rằng cô gả cho Tiểu Trạch, có thể ở Đàm gia chúng ta muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cô biết, cho tới bây giờ tôi cũng không có thừa nhận cô là cháu dâu trưởng Đàm gia chúng tôi! Tôi nói cho cô biết, muốn tôi thừa nhận cô, không có cửa đâu!"
Mặc dù Thư Lạc Tâm cùng Đàm Dật Trạch đều là người một nhà, nhưng dù sao cũng có khoảng cách. Bà ta trước hết suy tính, vẫn là con trai ruột của bà ta.
Cho nên nhìn thấy Hoắc Tư Vũ bị chiếm thượng phong, Thư Lạc Tâm cũng không bình tĩnh.
Lập tức, bà ta chỉ vào đầu Cố Niệm Hề, ngay cả hình tượng cũng không để ý.
Nhưng đối với chỉ trích của bà ta, Cố Niệm Hề tựa hồ một chút cũng không để vào mắt.
Cô chỉ lạnh lùng nhìn bà ta một cái, liền mở miệng: "Tôi chưa từng nghĩ qua muốn bà thừa nhận!"
Chính xác mà nói, mình ngay cả thừa nhận từ trên xuống dưới của Đàm gia, cũng không muốn qua.
Hôn nhân của mình cùng Dật Trạch, vốn như một luồng khói xanh.
Còn nữa, kể từ khi cùng mình xảy ra quan hệ, Đàm Dật Trạch ngay cả điện thoại cũng không gọi ình.
Có lẽ, anh căn bản cũng không đem đoạn hôn nhân này coi thành chuyện gì to tát. Càng đem mình, trở thành một đối tượng vui đùa.
Cũng được, năm mới vừa đến, mình cũng dự định trở lại thành phố vôn thuộc về mình.
Đến lúc đó, cũng đem đoạn hôn nhân này chấm dứt!
Bất quá trước đó, mình cần phải đem khuất nhục trong khoảng thời gian này đòi lại cả vốn lẫn lời!
"Cô..." Thư Lạc Tâm tức giương nanh múa vuốt, hận không thể trực tiếp xé rách miệng của cô.
Nhưng trở ngại hình tượng quý phụ, bà ta không dám trình diễn trước mặt mọi người.
"Thật xin lỗi, tôi còn có chút việc, không cùng các người tiếp tục ở đây nói chuyện tào lao." Nói xong, Cố Niệm Hề sải bước chuẩn bị rời đi.
Cô lanh lung nhìn bà ta phẫn nộ, khóe miệng nhàn nhạt tạo ra đường cong.
Nhưng Hoắc Tư Vũ nhìn nụ cười của cô, tức giận chận đi lên: "Cố Niệm Hề, hôm nay chúng ta nói rõ ràng. Cô gả đến Đàm gia, đến cùng phải hay không đối với Nam chưa từ bỏ ý định? Có phải hay không cô còn muốn quyến rũ Nam!"
"Lời này của cô muốn tôi nói lại mấy lần cô mới hiểu được? Hôm nay cô lại hỏi nữa, vậy tôi trịnh trọng nói cho cô biết, cô cần phải nghe kỹ cho tôi, tôi Cố Niệm Hề là ngườ thích sạch sẽ. Nếu Đàm Dật Nam đã bò lên trên giường của cô, bị cô dung qua, cô hãy an tâm tiếp tục dùng. Về phần tôi, tôi căn bản cũng không cần đàn ông như vậy, hắn chỉ sẽ làm tôi cảm giác được chán ghét! Cô muốn hắn, hãy yên tâm đem hắn giữ ở bên cạnh cô đi."
Kỳ thật, lúc nói những lời này Cố Niệm Hề cảm giác được toàn thân mình cũng tức giận phát run.
Nhưng mà, cũng không phải bởi vì hai người trước mặt.
Mà vì người đàn ông vừa đi liền có không chút tin tức.
Trước mặt hai người này, nhiều nhất cũng chỉ là bia đỡ đạn. Để cho cô phát tiết một trận.
"Cô..." Không nghĩ tới, ngay cả Đàm Dật Nam trong nội tâm Cố Niệm Hề đều trở nên như thế, Hoắc Tư Vũ không chịu nổi, lập tức sững sờ tại chỗ. Cô ta còn muốn mở miệng nói cái gì đó, Cố Niệm Hề lại nói một câu: "Còn có!"
Lời này, làm cho Hoắc Tư Vũ tạm thời dừng lại, nghe một chút cô gái này chuẩn bị muốn nói gì. Không nghĩ, nghe được lại là một câu làm cho cô ta thiếu chút nữa điên cuồng muốn tiến lên xé nát Cố Niệm Hề.
Dưới con mắt mong đợi của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề nói như vậy: "Chó ngoan không cản đường!" ( Nghe câu ngày thiệt là cười đâu cả ruột- Chó ngoan không cản đường a )
Ngụ ý, Hoắc Tư Vũ trong mắt Cố Niệm Hề, chẳng qua là con chó chặn đường!
Lần này, Hoắc Tư Vũ tức thiếu chút nữa phun huyết, ngay cả Thư Lạc Tâm tại chỗ cũng quên hết hình tượng của mình.
Nhưng mà người khởi xướng, lại chuẩn bị vượt qua bọn họ, sải bước rời đi.
Nhưng Thư Lạc Tâm, mới không để Cố Niệm Hề an ổn rời đi như vậy.
Lập tức, bà ta đột nhiên hướng bóng lưng Cố Niệm Hề rời đi kêu to: "Cố Niệm Hề, cô cũng dám nói Tư Vũ như vậy. Chẳng lẽ, cô không biết cô ấy là ai? Chẳng lẽ, cô không sợ, cha cô ấy gây phiền toái cho cô sao?"
Bởi vì quá tức giận, Thư Lạc Tâm quyết định nói ra thân phận Hoắc Tư Vũ dọa Cố Niệm Hề. Muốn ở cửa hàng dịch vụ này, vì chính mình cùng Hoắc Tư Vũ tìm về một chút mặt mũi.
Nhưng mà không nghĩ tới, những lời của mình, lại làm cho Hoắc Tư Vũ vốn đang đứng cùng mình, đồng thời hận không thể xé rách Cố Niệm Hề, tái nhợt mặt.
Điều này cũng không hay.
Lão bà này không phải định nói cho Cố Niệm Hề, cha mình là thị trưởng?
Nếu là người khác cũng liền thôi, nhưng nếu để cho Cố Niệm Hề nghe, chẳng phải sẽ bị Cố Niệm Hề cười rụng răng?
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ vội vàng tiến lên, kéo Thư Lạc Tâm, nói: "Mẹ, đừng nói nữa. Thôi, đối với nhân phẩm của Niệm Hề, con thật sự đã không ôm hy vọng gì. Con không cầu cô ấy cho con hoà nhã, chỉ cầu cô ấy có thể tôn trọng người một chút!"
Cô ta nói lời này, không phải là muốn ngăn trở Thư Lạc Tâm nói ra những thứ kia.
Cũng muốn mượn cơ hội, làm ình lưu lại ấn tượng tốt với Thư Lạc Tâm.
Lại không nghĩ, lời nói này Thư Lạc Tâm nghe xong, cảm thấy Hoắc Tư Vũ chình là trời sinh bị ức hiếp?
Cái này không thể được!
Mình sở dĩ để Dật Nam cưới cô ấy, không phải là vì muốn để cô ấy Đến Đàm gia bị ức hiếp. Mà là vì muốn cô giúp đỡ sự nghiệp của Dật Nam!
Nghĩ tới đây, Thư Lạc Tâm hi vọng Hoắc Tư Vũ vội vàng đoan chính thái độ, nói: "Tư Vũ, Đàm gia chúng ta cưới con vào nhà, không phải là vì để con bị sai khiến ức hiếp. Hơn nữa, cha con sẽ để con bị người khác giẫm ở dưới chân sao? Nghe lời mẹ nói, đến lúc không thể chị được nữa thì không nên nhịn. Nếu như bị cô gái như vậy cưỡi lên đầu của con, thật là trò cười."
Nói xong, Thư Lạc Tâm vẫn không quên vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Tư Vũ.
"Nhưng mà mẹ, con..." Mình muốn nói mình không muốn bại lộ thân phận.
Mặc dù lấy cớ này có chút nực cười, nhưng đây là điều duy nhất mình có thể nghĩ ra.
Nhưng Hoắc Tư Vũ lời còn chưa nói, Cố Niệm Hề lại dừng bước, xoay người hỏi: "Cô ta là ai? Cha cô ta, là ai? Bà nói đi, tôi đang nghe!"
Lúc này, mình ngược lại rất hứng thú nghe một chút, rốt cuộc Thư Lạc Tâm muốn nói gì.
Còn nói, Cha của Hoắc Tư Vũ?
Trong ấn tượng của mình, tính tình người đàn ông trung niên kia không phải là rất tốt, thường xuyên uống rượu, còn uống rượu say.
Có đôi khi, say rượu, gây rắc rối trong khu vực.
Lúc mình lên trung học, có một lần còn đánh người, bị bắt lại.
Về sau, người nọ còn nghĩ tố cáo ông ta lên toà án. Thư gọi của Viện Tư Pháp, đều gửi đến trường học.
Cố Niệm Hề mới biết rõ, thì ra gia đình Hoắc Tư Vũ là như vậy!
Nhưng bây giờ là tình huống gì?
Thư Lạc Tâm lại lấy cha Hoắc Tư Vũ đến trấn áp mình?
Sẽ không phải, bởi vì nàng mình cùng Hoắc Tư Vũ đấu vài câu, bọn họ liền định đem ông ta đến dạy dỗ mình?
Nhưng bọn họ chẳng lẽ không biết, bây giờ là xã hội pháp trị?
"Mẹ..." Hoắc Tư Vũ thấy Cố Niệm Hề xoay người, bộ dáng chờ đợi trò hay trình diễn, càng cuống cuồng.
Cô ta cuống quít tiến lên, muốn ngăn cản Thư Lạc Tâm nói ra những lời kia, lại không nghĩ bà ta trực tiếp đẩy mình ra, sau đó đã nói: "Nói ra, sợ hù chết cô! Tư Vũ Chúng ta, là con gái phó thị trưởng thành phố D. Tư Vũ sợ đem thân phận của mình bại lộ, mới vẫn luôn không cùng cô nói. Nếu không, cô cho rằng cô có thể đấu với cô ấy?" (Chỉ có thể nói Thư Lạc Tâm thật ngu xuẩn, Hoắc Tư Vũ đúng là khéo quá thành vụng).
"Cô ta, con gái phó thị trưởng?" Đầu tiên, Cố Niệm Hề còn cho là mình nghe lầm. Vì vậy, cô lập lại một lần.
Bởi vì cô là con gái thị trưởng Cố Ấn Mẫn. Đôi khi phó thị trưởng cũng đến nhà bọn họ ngồi một chút, cho nên cô đối với những người này tương đối quen thuộc. Phó thị trưởng quả thật có một con gái, cùng cùng tuổi với bọn họ, cũng xác thực họ Hoắc!
Nhưng điểm trọng yếu nhất, Cố Niệm Hề cùng con gái phó thị trưởng, cũng quen biết!
Cho nên, khi cô nghe được Thư Lạc Tâm đắc ý dào dát nói Hoắc Tư Vũ chính là con gái phó thị trưởng, cô mới có thể kinh ngạc như vậy.
Mà Thư Lạc Tâm lại đem kinh ngạc của Cố Niệm Hề, trở thành cô đang sợ hãi khiếp đảm, vì vậy bà ta nhếch môi cười, dương dương tự đắc nói: "Làm sao vậy, sợ hãi đi? Cô cùng Tư Vũ cùng một chỗ nhiều năm như vậy, cũng không biết cha của cô ấy là thị trưởng. Tôi cho cô biết, đó là vì tính tình Tư Vũ chúng ta tốt, tùy ý cô ức hiếp. Nếu đổi thành người khác, đã sớm lột da của cô! Hiện tại cô đã biết thân phận Tư Vũ chúng ta, có phải hay không nghĩ: biết vậy chẳng làm? Tôi nói cho cô biết, Thư Lạc Tâm tôi tuyệt đối sẽ làm cho cô ngay cả hối hận phần cũng không có!"
Khi Thư Lạc Tâm dương dương đắc ý nói đến đây, tầm mắt Cố Niệm Hề ngược lại rơi vào trên người Hoắc Tư Vũ.
Xác thực, như Thư Lạc Tâm nói, mình cùng Hoắc Tư Vũ biết nhiều năm như vậy, xác thực còn không biết, cô ta là " thiên kim Thị trưởng " !
Vốn trong lòng Cố Niệm Hề có trăm ngàn nghi vấn. Giống như, Hoắc Tư Vũ làm thế nào trở thành thiên kim phó thị trưởng thành phố D, còn có Thư Lạc Tâm làm sao biết điều này.
Nhưng nhìn Hoắc Tư Vũ tái nhợt không có sự sống, chỉ hoảng loạn nhìn chằm chằm mình, Cố Niệm Hề vốn không hiểu, đột nhiên hiểu toàn bộ.
Thì ra là, Hoắc Tư Vũ nói dối!
Là cô ta to gan dùng danh nghĩa phó thị trưởng Hoắc!
"Ha ha, tôi biết Hoắc tiểu thư nhiều năm như vậy, thật đúng là không biết cô ta là minh châu của phó thị trưởng Hoắc!"
Nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Tư Vũ, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bởi vì cười nên dần dần hồng nhuận, mắt to sáng rỡ cũng bởi vì dùng sức cười, mà nổi lên sương mù. Môi hồng răng trắng, khuôn mặt tươi cười khuynh quốc khuynh thành như thế, ngay cả Thư Lạc Tâm nhìn cũng không tự giác hoảng hồn. Mà một khắc này, bà ta đột nhiên cũng có chút hiểu, vì sao con trai nhà mình vì cô gái này hồn bay phách lạc như vậy. Thì ra, cô gái này thật sự chính là một yêu tinh.
Chỉ là, cô gái đột nhiên nở nụ cười như thế, tựa như bão tuyết lần đầu, làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Cũng làm cho người ta, có ý niệm bất chính trong đầu.
Cô ta, rốt cuộc đang cười cái gì?
Chẳng lẽ, mình nói tin tức này cho Cố Niệm Hề quá mức kích thích, thế cho nên cô ta điên rồi phải không?
"Cố Niệm Hề, cô rốt cuộc cười cái gì?" Thư Lạc Tâm nóng nảy.
Bởi vì bà ta cảm thấy, cái nụ cười này của cô bên trong ẩn chứa nội dung nhiều lắm.
"Bà... Muốn biết?"
Khi Thư Lạc Tâm chất vấn, Cố Niệm Hề rốt cục thôi cười.
"..." Thư Lạc Tâm đối với lời Cố Niệm Hề cũng không có trực tiếp hồi phục. Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi không khó nhìn ra, bà ta muốn biết!
"Bà thật sự cảm thấy hứng thú như vậy sao?" Nhìn cách ăn mặc không giống phụ nữ trung niên của bà ta, cô nhân lại hỏi.
"Cố Niệm Hề, tôi khuyên cô không nên huyên thuyên! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Nhìn Cố Niệm Hề từng bước một hướng Thư Lạc Tâm đi đến, Hoắc Tư Vũ tâm loạn như ma.
"Tự gánh lấy hậu quả? Lời này, sao nói đây? Là bà chịu trách nhiệm, hay là tôi chịu trách nhiệm?" Nhìn mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, môi của cô lại lần nữa quyến rũ ra.
"Cô... Mẹ, người đừng nghe cô ta nói loạn. Lời cô ta nói, có thể tin sao?" Thấy Cố Niệm Hề cang lúc càng kiêu căng, Hoắc Tư Vũ phát hiện mình căn bản cũng không thể cùng cô đấu. Vì vậy, cô ta vội vã tiến đến bên người Thư Lạc Tâm.
"Cô gái này cùng người điên không có khác nhau, nếu là như thế này chúng ta ở cùng cô ta cãi lộn, chẳng phải làm cho người ta cười rụng răng?" Thấy Thư Lạc Tâm tựa hồ không có ý tứ rời đi, Hoắc Tư Vũ lại bổ sung một câu như vậy.
"Mẹ, chúng ta về nhà đi. Con đứng lâu như vậy, bụng có chút không thoải mái!"
Thấy Thư Lạc Tâm thủy chung cũng không bị tác động, Hoắc Tư Vũ chỉ có thể tung ra đòn sát thủ.
"Vậy... Chúng ta về nhà đi!" Cuối cùng, Thư Lạc Tâm vẫn bị cô ta khuyên động. Sau đó, dưới sự nâng đỡ của cô ta, xoay người rời đi.
Mà Cố Niệm Hề từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, nhìn cô gái này tự biên tự diễn tự diễn.
Cô không thể không thừa nhận, Hoắc Tư Vũ đúng là diễn viên tốt, đồng thời cũng là đạo diễn tốt.
Chuyện lừa dối như vậy, cô ta cũng có thể làm ra được?
Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Cố Niệm Hề đột nhiên thoáng hiện nụ cười giảo hoạt, sau đó cô sủng ái nhìn bóng lưng Hoắc Tư Vũ hô: "Hoắc tiểu thư, chuyện ly miêu hoán thái tử, cô đã nghe nói chưa?"
Lời này rơi xuống, cô liền thấy bước chân Hoắc Tư Vũ dắt díu Thư Lạc Tâm rời đi lại nhanh hơn.
Cô ta như vậy, nhìn qua giống như chuột chạy qua đường.
Cảnh tượng này, cũng làm cho sương mù quét Cố Niệm hề liên tục mấy ngày, lại lần nữa nở nụ cười.
Thì ra, cảm giác trêu Hoắc Tư Vũ, lại lốt như vậy?
Mà mình, tựa hồ cũng yêu trò chơi Hoắc Tư Vũ bố trí ra ngoài này!
____________________________
Từ cửa hàng bách hóa về đến nhà, sắc trời đã đậm đặc.
Bông tuyết bay lả tả, cũng bỗng nhiên tới.
Khi Cố Niệm Hề về đến nhà, trên đỉnh đầu cũng có nhiều bông tuyết.
Cởi đôi giày dính tuyết ra, cô bắt đầu ở cửa để ý tuyết dính trên người mình.
Lúc phủi bông tuyết, Cố Niệm Hề phát hiện bàn tay mình sưng sưng hồng hồng, đây là bị nứt da đi?
Cũng khó trách, mình từ nhỏ sống ở phía nam. Thời tiết ở đó dù lạnh, tối đa cũng chỉ dưới mười độ chút.
Mà bên này, dĩ nhiên cũng dưới 0 độ vài lần.
Cô vừa vào cửa, xoa chõ da tay bị nứt, hốc mắt không hiểu sao lại chua xót.
Nếu lúc trước mình không xúc động rời nhà trốn đi, nếu mình không đến đến cái thành phố này, mình bây giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên người cha đi? Trong ngày mùa đông, cha còn có thể mua hạt dẻ mình yêu nhất, mẹ sẽ làm lẩu mình yêu nhất, sau đó một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi vây quanh bên bàn ăn.
Nghĩ tới đây, nước mắt trong suốt cũng tràn mi ra.
Cũng đúng lúc này, cô phát hiện eo của mình bị một thứ ghìm chặt. Chỉ chốc lát sau, sau lưng của cô đụng phải một thứ ấm áp gì đó.
"Niệm Hề, anh nhớ em." Giọng nam quen thuộc, tại vành tai của cô vang lên... (Vâng Trạch huynh đã trở lại và lợi hại hơn xưa)
______________Hết_____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui