Liễu Trường Toàn cân nhắc nói: "Yên tâm đi, chuyện nhỏ này tôi còn làm chủ được, ai có ý kiến thì tôi sẽ giải thích với người đó.
"
Liễu Lai Phúc nghe vậy, vô cùng biết ơn nói: "Vậy thì làm phiền trưởng thôn rồi.
"
Nếu con gái thực sự được chia nhà và đất thì cuộc sống sau này cũng có hy vọng rồi.
Liễu Nhân Nhân cũng rất biết ơn sự quan tâm của Liễu Trường Toàn đối với cô, trong lòng thầm ghi nhớ ân tình này.
Liễu Trường Toàn im lặng một lúc rồi nói thêm:
"Chỉ là ngôi nhà đó bỏ hoang hai năm rồi, bây giờ khá cũ, cửa ra vào và mái nhà các người phải tự sửa, không sửa sang thì không thể ở nổi.
"
Liễu Lai Phúc vội vàng đáp: "Được, chúng tôi có thể tự sửa nhà.
"
Ông không lo lắng về điều này, trong nhà có nhiều lao động chính, sửa nhà không phải là chuyện khó.
Sau khi cha con Liễu Lai Phúc rời đi, vợ của Liễu Trường Toàn là Lý Xuân Phương đi ra khỏi bếp, thuận miệng hỏi:
"Ông già, sao ông lại cho con gái Liễu Lai Phúc ở trong ngôi nhà đó?"
Những lời mà ba người vừa nói, Lý Xuân Phương ở trong bếp cũng nghe được đại khái.
Liễu Trường Toàn nhìn nhìn bà ta, không vui nói: "Tình hình của con bé không phải bà cũng biết rồi sao.
Người ta đã có thai rồi, cho vào đó ở thì có vấn đề gì?"
"Tôi cũng không có ý gì khác.
"
Lý Xuân Phương chớp chớp mắt nói: "Chủ yếu là vì trong thôn có nhiều người để ý đến ngôi nhà đó, ông nhất quyết không cho, bây giờ đột nhiên lại cho Liễu Nhân Nhân là vì cái gì, những người đó có thể sẽ đặt điều bịa chuyện về ông!"
Năm nay nhà nào cũng không dễ sống, mọi người không chỉ thiếu ăn thiếu mặc mà điều kiện nhà ở cũng không khá hơn là bao.
Trong thôn có rất nhiều người là một đại gia đình chen chúc trong một căn nhà, cho nên nhà cửa thì ai cũng muốn có.
Liễu Trường Toàn cười lạnh một tiếng, giọng khàn khàn nói:
"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc chồng con bé là vì đất nước, vì nhân dân mà hy sinh, là liệt sĩ! Bà muốn để vợ con của một liệt sĩ không có cơm ăn không có chỗ ở sao? Ai có ý kiến thì bà bảo người đó đến tìm tôi, nếu người đó cũng có thể trở thành gia quyến liệt sĩ thì sau này trong thôn có nhà có đất, tôi đều sẽ cấp cho người đó!"
"Hừm, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, ông xem ông kìa! sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Lý Xuân Phương tự biết mình có lỗi, lập tức xuống giọng: "Được rồi, ông không thích nghe thì tôi không nói nữa.
"
Ông già chết tiệt này rất cứng đầu, đã nhận định một việc thì mười con trâu cũng không kéo lại được, không biết linh hoạt chút nào, nếu không thì cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chỉ là một trưởng thôn nho nhỏ.
Liễu Trường Toàn hừ một tiếng, thở dài nói: "Con gái Liễu Lai Phúc là một đứa bé ngoan, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn kiên trì giữ lại đứa trẻ, thật đáng quý, còn bà! "
Dừng lại một chút, Liễu Trường Toàn hắng giọng tiếp tục nói:
"Sau này bà cũng chăm sóc nó một chút, đừng để nó bị đám đàn bà chuyên bịa đặt chuyện người khác trong thôn bắt nạt.
"
Miệng lưỡi của những người đàn bà đó rất lợi hại, người chết cũng có thể nói thành người sống, nước bọt có thể dìm chết người.
Lý Xuân Phương nhìn ông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ biết nói xấu phụ nữ chúng tôi, nói cứ như thể đàn ông các anh không thích buôn chuyện vậy!"
Thấy Liễu Trường Toàn trừng mắt nhìn mình, Lý Xuân Phương lại lập tức cười nói:
"Được rồi, tôi biết rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ nói chuyện tử tế với đám đàn bà đó, bảo họ đừng tùy tiện bịa chuyện về gia đình liệt sĩ.
"