Quân Hôn Thập Niên 60 Xuyên Về Thời Đói Kém Ta Nhặt Được Hệ Thống


Liễu Minh Viễn đã quyết định, Liễu Nhân Nhân căn bản không khuyên nhủ được anh.

Cô khẽ thở dài nói với anh: "Anh ba, vậy em đi nấu cơm, lát nữa anh ăn cơm tối ở đây luôn nhé.

"
Nói xong, không đợi Liễu Minh Viễn từ chối, Liễu Nhân Nhân đã trực tiếp vào nhà.

Liễu Minh Viễn: "! "
Trưa còn thừa cá cơm kho, Liễu Nhân Nhân lại xào một đĩa trứng xào hẹ, một đĩa cải thìa xào tỏi.

Bánh ngô rau dại cô hấp sáu cái, bánh ngô to hơn bánh ở nhà họ Liễu, Liễu Minh Viễn ăn bốn cái chắc là đủ no.

Liễu Minh Viễn đi vào thấy thức ăn trên bàn thì giật mình: "Em gái, em ăn kiểu này là muốn mạt sớm à?"
Gia đình nào mà lại ăn uống nhiều thế này, sau này không cần sống nữa?
Liễu Nhân Nhân nhìn anh một cái, vừa bày bát đũa vừa nói: "Cá cơm đổi từ chỗ Tiểu Mãn, những món khác đều là mẹ mang sang sáng nay, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

"
"Nhưng cũng không thể ăn thế này được, nhìn mấy món ăn em làm kìa, toàn dầu mỡ, em dùng bao nhiêu dầu thế?"
Liễu Minh Viễn lải nhải: "Còn đĩa trứng xào hẹ này nữa, chắc phải ba bốn quả trứng, hai chúng ta ăn nhiều thế làm gì.

"
Một gia đình lớn như nhà họ Liễu ăn trứng xào cũng chỉ ba quả.

Liễu Nhân Nhân bị nói đến phát bực, gắp một miếng trứng bỏ vào bát anh, hỏi: "Trứng ngon không?"
"Hỏi thừa, trứng làm sao mà không ngon được.

" Người ở quê cả năm chẳng được ăn mấy lần thịt.

Trứng là món mặn duy nhất mà bọn họ có thể ăn thường xuyên, chẳng có ai không thích ăn trứng.

Liễu Nhân Nhân không chút do dự nói: "Vậy thì được rồi, ngon thì ăn nhiều vào.

"
"Nhưng mà! " Liễu Minh Viễn nhíu mày: "Không thể sống như thế này được, phải tiết kiệm một chút, để dành trứng đổi tiền, nếu không sau này biết làm sao?"
"Yên tâm đi anh, em biết chừng mực mà, tiền là để kiếm chứ không phải để tiết kiệm.

" Liễu Nhân Nhân không lo kiếm không ra tiền.

Liễu Minh Viễn cười khổ: "Bọn mình là người ở quê, quanh năm suốt tháng chỉ quanh quẩn ở ruộng đồng, làm gì có cơ hội kiếm tiền.

"
Công việc ở thành phố người người tranh giành, bọn họ là người ở quê, ngay cả công việc tạm thời cũng không chen chân vào được.

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm một lúc, hỏi: "Anh có muốn kiếm tiền không?"
"Ai mà không muốn kiếm tiền chứ nhưng làm sao có cơ hội! "
Không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng Liễu Minh Viễn khẽ chùng xuống, hạ giọng hỏi: "Em không định làm cái đó chứ? Không được đâu.

"
Bây giờ không cho phép buôn bán riêng.

Liễu Nhân Nhân đổ mồ hôi: "Anh nghĩ gì thế, em nói là phiên chợ lớn kia mà!"
Nếu cô thực sự muốn vào thành phố làm ăn, cô cũng chỉ dám lén lút đi một mình, không dám kéo Liễu Minh Viễn vào.

Người ở quê cũng có nhu cầu mua sắm vào những lúc nông nhàn, cứ vào mùng một và ngày rằm, ở quê sẽ có phiên chợ lớn, ở chợ bọn họ có thể đổi những thứ mình cần.

Đây không được coi là đầu cơ tích trữ.

"Phiên chợ lớn à.

" Liễu Minh Viễn nghe vậy thì thất vọng nói: "Bán được gì chứ? Cũng chỉ có thể đổi trứng lấy tiền thôi.

"
Lương thực không thể bán, những thứ ăn uống khác thì người ở quê đều có sẵn trong nhà, ngoài trứng ra thì nhà không có thứ gì khác có thể bán được.

Liễu Nhân Nhân không biết nghĩ đến điều gì, nói với anh: "Anh ba, phiên chợ lớn kia anh đi cùng em, ngày mai! anh cùng anh cả đi làm về thì ghé qua nhà em, em có việc cần nhờ hai anh, à đúng rồi, mang theo hai cái chậu rửa rau nữa.

"
Nhà cô không đủ chậu.

"Em định làm gì thế?" Em gái thần bí quá, Liễu Minh Viễn nhất thời không hiểu đầu đuôi ra sao.

"Ngày mai anh sẽ biết.

" Liễu Nhân Nhân cũng không nói nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui