Quân Hôn Thập Niên 60 Xuyên Về Thời Đói Kém Ta Nhặt Được Hệ Thống


Liễu Minh Viễn tuy không biết cô bán thuốc gì trong hồ lô nhưng vẫn đồng ý ngày mai sẽ gọi anh cả sang giúp.

Sáng hôm sau, Liễu Nhân Nhân dậy sớm, ăn sáng xong thì lên núi.

Lần này không phải đi đào rau dại, Liễu Nhân Nhân lên núi xong bắt đầu hái lá!
Đây không phải là lá bình thường mà là lá cây đậu phụ, cũng là thứ cô mới phát hiện ra khi lên núi đào rau dại gần đây.

(Gần giống với lá sương sâm của Việt Nam.

)
Kiếp trước khi còn nhỏ, Liễu Nhân Nhân đã từng ăn món đậu phụ thần tiên do bà nội làm từ lá cây đậu phụ.

Nhưng trong ký ức của chủ nhân thân thể này, cô chưa từng được ăn loại đậu phụ này.

Những nơi khác cô không rõ nhưng thôn Liễu Gia và những thôn xung quanh chắc chắn chưa có ai biết làm món đậu phụ thần tiên.

Mùa hè nóng nực này thích hợp ăn đậu phụ thần tiên nhất, vì vậy Liễu Nhân Nhân nảy ra ý định bán đậu phụ thần tiên.

Cô sẽ làm một mẻ đậu phụ thần tiên mang ra phiên chợ lớn kia để bán, bán hai xu một bát, giá không đắt, chắc sẽ có người bỏ tiền ra nếm thử.

Kể cả có ế thì cũng không sao, dù sao làm đậu phụ thần tiên cũng không tốn kém gì.


Hơn nữa mục đích chính của Liễu Nhân Nhân không phải là kiếm tiền mà là muốn quảng bá đậu phụ thần tiên.

Năm sau sẽ xảy ra nạn đói, cô chỉ là người bình thường, không có khả năng thay đổi được gì.

Nhưng dù sao đậu phụ thần tiên cũng là đồ ăn, hy vọng đến lúc đó có thể giúp ích được một chút, để mọi người tiết kiệm được lương thực.

Để hái lá cây đậu phụ, Liễu Nhân Nhân cố ý mang theo một cái gùi lớn.

Đợi đến khi nhét đầy một gùi lá cây đậu phụ, cô mới đeo gùi xuống núi.

Liễu Nhân Nhân rửa sạch lá cây đậu phụ rồi đợi đến chiều khi anh cả và anh ba sang sẽ nhờ họ làm giúp, một mình cô làm không xuể.

Hơn nữa trời nóng như thế này, nếu ban ngày làm đậu phụ thần tiên, cô sợ để đến ngày mai đậu phụ sẽ bị hỏng.

Dọn dẹp xong đồ đạc, Liễu Nhân Nhân cũng không ra ngoài nữa mà pha một cốc nước táo đỏ, bê một cái ghế ra ngồi trong sân hóng gió.

Cuộc sống tuy có vất vả một chút nhưng không có áp lực kiếm tiền, mỗi ngày chỉ nghĩ xem ăn gì uống gì.

Người đến từ thế hệ sau như Liễu Nhân Nhân khá hài lòng với cuộc sống như vậy.

Mười giờ hơn, Liễu Tiểu Mãn xách một thùng đầy ắp tôm cá đến.


"Cô ơi, cô mau xem những con cá và tôm này có được không?" Liễu Tiểu Mãn đầu đầy mồ hôi nhưng trong lòng rất vui.

Tối qua cậu bé đã ăn một viên kẹo sữa, thơm ngon vô cùng! Cậu bé còn không nỡ ăn nhiều, đồ ngon như vậy phải để dành ăn từ từ mới được.

Liễu Nhân Nhân cúi đầu nhìn một lượt, hài lòng gật đầu: "Tất nhiên là được rồi.

"
Nói xong Liễu Nhân Nhân đi lấy cân ra cân.

Hôm nay cá tôm nhỏ được ba cân bốn lạng, Liễu Nhân Nhân tính cho cậu bé ba cân rưỡi, cộng với nửa cân hôm qua vừa đủ bốn viên kẹo.

Cô lại dặn cậu bé: "Ngày mai cô phải đi phiên chợ lớn trên huyện, nếu con còn có đồ thì mang đến vào buổi chiều nhé, nếu không có thì thôi.

"
Cậu nhóc này hăng hái quá, không biết những con cá tôm nhỏ trong sông có đủ cho cậu bé ăn kẹo không.

"Vậy ngày mai con đến muộn một chút.

" Liễu Tiểu Mãn hào hứng nói.

Bây giờ cậu bé rất có động lực, buổi sáng bắt cá tôm bán cho Liễu Nhân Nhân, buổi chiều cũng không rảnh rỗi, còn phải cho gà trong nhà ăn nữa.

Nếu Liễu Tiểu Mãn không làm gì cả, cha cậu bé sẽ đánh đòn!
Được rồi, cậu bé không thấy mệt, Liễu Nhân Nhân sẽ không từ chối.

Cô bán cho hệ thống hai cân cá tôm nhỏ, một cân bốn lạng còn lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận