Ở thời đại này, tiền lương công nhân tầm ba mươi đồng, đây là một số tiền rất lớn.
Đặc biệt là anh trai của nguyên chủ, đang đi lính, bây giờ cũng đã là đại đội trưởng rồi, một tháng tầm tám mươi đồng.
Nếu tính ra, thì nhà bọn họ cũng được xếp vào gia đình có tiền, còn nguyên chủ, thì rảnh rỗi nằm ở nhà.
Cuộc sống ở thập niên 70, thật sự cũng rất tốt.
Nhưng những ngày vui thường rất ngắn, mấy người ở phía trên quậy ầm ĩ lên, cuối cùng không ảnh hưởng đến quân khu, nhưng có vài người tố cáo nên đã ảnh hưởng đến viện mà vợ chồng nhà họ Thời làm việc.
Nếu không phải lãnh đạo có ý muốn bảo vệ vợ chồng nhà họ Thời, thì bây giờ họ đã sớm thất nghiệp rồi.
Nhưng sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, nhìn thấy lãnh đạo đang bất lực, nên hai vợ chồng nhà họ thời mới tính toán kỹ một chút.
Hai vợ chồng nghĩ kĩ rồi, hai bọn họ bị đuổi đi cũng không sao, nhưng mà cặp đôi gái trai của bọn họ phải làm sao.
Anh trai tên là Thời Mộc Hàn, năm nay hai mươi bốn tuổi, không ở cùng doanh trại với bọn họ.
Do vợ chồng nhà họ Thời hiền lành, cũng giúp đỡ rất nhiều quân nhân, nên Thời Mộc Hàn cũng được mọi người trong doanh trại chăm sóc, hơn nữa sau khi tòng quân, anh ấy còn tham gia chiến sự ở nước Hàn và được lập công, hơn nữa còn mới rời khỏi chiến trường được hai năm, nên cũng không ảnh hưởng đến anh ấy.
Nhưng người làm cho vợ chồng nhà họ Thời sầu khổ chính là con gái của bọn họ.
Hai người nghĩ khi mình bị đuổi đi, sẽ đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với con gái, không để cho cô đi một chỗ với bọn họ.
Cô con gái này sống trong cưng chiều mà lớn lên, tài năng lại xuất chúng, lúc ở mỹ đã là một họa sĩ danh tiếng, từng mở triển lãm tranh, từng lên báo của nước mỹ.
Bốn năm trước con gái vì hai người mà từ bỏ sự nghiệp, đi theo họ về nước.
Ở niên đại này, cô cũng không thể cầm bút vẽ kiếm tiền được.
Cô là một đứa trẻ có tâm tư nhạy cảm, nói chung đây là bệnh chung của mấy người làm nghệ thuật, cô lại quá nổi bật, nên sợ sau khi bị đuổi về quê, chắc chắn sẽ có rất nhiều lưu manh ức hiếp, khi đó hai vợ chồng họ làm sao có thể bảo vệ cô.
Hai người không muốn cho con gái đi theo mình.
Nguyên chủ không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của cha mẹ, biết mình phải xuống vùng nông thôn, sợ hãi quá nên đã chết đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, thì cô đã xuyên vào cơ thể của cô gái này.
Nhớ những chuyện kia, và nghĩ đến tình cảnh bây giờ, Thời Thính Vũ liền bình tĩnh lại, đi về phía của cha mẹ.
Mọi chuyện đều là ý của trời, bây giờ còn chưa có thông báo xuống, thì cô phải nghĩ cách.