Quân Hôn Thập Niên 80 Bắt Đầu Từ Việc Giành Lại Gia Sản


Diệp Chu trả lời: “Chiếc áo len cardigan này tôi mua ở Thượng Hải, còn quần và áo sơ mi là chị Trình giúp tôi may.

Nếu mọi người thích, có thể tìm chị Trình để đặt may.



Một bộ quần áo đã kéo Diệp Chu và những người khác lại gần hơn, rồi cùng nhau lên một chiếc xe.


Vu Hồng Ngọc đến cuối cùng, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió, nếu không có Diệp Chu làm nền, bộ đồ này sẽ rất nổi bật.


Khi đến đài truyền hình, mọi người từ trên xe bước xuống, Diệp Chu mới để ý đến Vu Hồng Ngọc.


Áo khoác gió rất đẹp, nhưng tiếc là vóc dáng trung bình của Vu Hồng Ngọc không thể hiện được hết vẻ đẹp của nó.


Nhân viên đài truyền hình ra đón, còn có cả máy quay phim theo sau để ghi hình.



Cuộc phỏng vấn được công khai, vì vậy đài truyền hình đã mời giáo sư ngành Văn của Học viện Sư phạm Liễu Thành, tổng biên tập báo Liễu Thành, người phụ trách biên tập của đài truyền hình và cán bộ Sở Tuyên truyền thành phố.


Người phụ trách nói với các quân phụ có chút căng thẳng: “Mọi người không cần quá căng thẳng, hỏi gì thì trả lời nấy là được.

Trước đó, bộ phận nhân sự của chúng tôi sẽ kiểm tra bằng cấp của các bạn.



Vu Hồng Ngọc dùng ánh mắt như muốn nói “cô cứ đợi bị lộ tẩy” liếc nhìn Diệp Chu.


Thấy Diệp Chu vẫn bình tĩnh, Vu Hồng Ngọc cười thầm: Xem cô có thể giả vờ đến khi nào!

Sau khi hoàn thành việc kiểm tra bằng cấp, một quân phụ bị loại.


Quân phụ này chỉ học được một năm rưỡi trung học rồi đi làm.


Dù bị loại, cô ấy cũng không có phản ứng gì dữ dội, vì cô ấy vốn đã có việc làm, chỉ là đến thử vận may.


Vu Hồng Ngọc không cam lòng hỏi trưởng phòng nhân sự: “Mấy người đã kiểm tra kỹ chưa? Bằng cấp cũng có thể làm giả!”

Trưởng phòng nhân sự nhíu mày: “Cô có ý gì? Cô nghi ngờ về chuyên môn của tôi hay nghi ngờ về mắt tôi?”

Cán bộ đi cùng Tham mưu trưởng Điền vội bước lên điều hòa tình huống.


Lúc này, Diệp Chu bất ngờ được nhân viên đài truyền hình vây quanh, “Đồng chí, bộ quần áo của cô mua ở đâu vậy?”

Diệp Chu một lần nữa giới thiệu chị Trình với mọi người.


Làm người mẫu di động mới thực sự là mục tiêu của Diệp Chu khi tham gia phỏng vấn ngày hôm nay.



Địa điểm phỏng vấn là hội trường của đài truyền hình, đứng trên sân khấu, bên dưới không chỉ có giám khảo mà còn có cả những người đến xem.


Điều căng thẳng nhất là còn có máy quay phim đang quay lại.


Không biết đây có phải là sự sắp xếp cố ý hay không, nhưng thứ tự của Vu Hồng Ngọc và Diệp Chu nằm liền nhau, họ là hai người phỏng vấn cuối cùng, Vu Hồng Ngọc trước.


Các quân phụ chưa lên sân khấu có thể ngồi bên dưới quan sát phần trình diễn của những người khác.


Diệp Chu chú ý thấy một quân phụ tên là Đoạn Tòng An thể hiện rất tốt, nói năng mạch lạc, ngôn từ sinh động.


Một quân phụ ngồi cạnh Diệp Chu nói với cô: “Nghe nói bố mẹ của Tiểu Đoạn đều làm việc tại tòa soạn báo tỉnh, trước khi lấy chồng, cô ấy sống trong khu gia đình của báo tỉnh.

Đây có thể coi là màn trình diễn bình thường của cô ấy rồi.



Điểm yếu duy nhất của Đoạn Tòng An là tiếng Anh không tốt.


Khi Vu Hồng Ngọc lên sân khấu, những lời khen ngợi trước đó dành cho Đoạn Tòng An liền chuyển sang cô ấy.


Đặc biệt là khi biên tập viên của đ


ài truyền hình đặt câu hỏi hóc búa, Vu Hồng Ngọc trả lời không chút sơ hở.


Diệp Chu có chút suy nghĩ, liếc nhìn người đặt câu hỏi, hóa ra đây là sự tự tin của Vu Hồng Ngọc.


Nhưng mà, những câu trả lời đó giống như đã được học thuộc lòng, thực sự không ai nhận ra sao?

Không chỉ vậy, Vu Hồng Ngọc còn thực hiện một cuộc phỏng vấn ngẫu hứng bằng tiếng Anh.


Rất nhiều người bên dưới đều mang vẻ mặt “tôi không hiểu nhưng tôi rất ấn tượng.



Diệp Chu bình tĩnh bước lên sân khấu, đứng trên đó với phong thái hoàn hảo.


“Đồng chí Diệp Chu, nếu cô phỏng vấn một người bị tố cáo là giả mạo bằng cấp, cô sẽ bắt đầu từ đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận