Nhìn vào thời tiết thì có vẻ như hôm nay họ chỉ có thể ở lại trong hang động này qua đêm rồi, tuy nhiên thì vì số lượng người quá đông, lại thêm có rất ít lương thực nên mọi người đều e ngại khi phải ăn mà người khác thì nhịn đói.
Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng có đi quanh hang động xem một chút, bất chợt cô lại nhíu mày, liền nhìn Uông Mạc nói:
- Uông Đô Đốc, lần này anh cùng quân nhân đến đây không chỉ đơn thuần là giả tập đâu nhỉ?
Uông Mạc có chút ngạc nhiên, vốn dĩ chuyện đó là cơ mật, chỉ có anh, Ngao Thiết và một thủ hạ thân cận khác là Quan Thiệu Dinh biết thôi, nhưng tại sao cô gái này lại biết chứ?
Để tránh mọi người hoang mang thì anh cùng Doãn Hân Nghiên đã đi xa một chút để nói chuyện, mặc dù mục đích của anh rất trong sáng nhưng vẻ mặt của Uông Lục Chi lại rất phấn khích, còn liên tục huých vào tay của Doãn Vĩ Nghiêm nói:
- Nè nè nè Doãn Vĩ Nghiêm, cậu nghĩ sao nếu chúng ta trở thành thông gia? Cậu nhìn chị gái cậu và anh cả của tớ kìa, có phải họ rất đẹp đôi không?
Chu Băng Thanh nghe xong cũng chỉ biết cười trừ.
Vì cô ấy biết Doãn Vĩ Nghiêm bây giờ không nhìn thấy gì ngoài tám chữ "Tên đó muốn cướp chị gái của mình!".
Nếu đổi lại người khác thì chắc là sẽ đồng ý ngay lập tức, dù sao thì Uông gia Thành Đô cũng là gia tộc có truyền thống quân nhân, nội bộ cũng vô cùng quyền lực và nắm giữ hầu hết các mạch quân sự của đất nước.
Tuy nhiên, đó chỉ là "người khác" thôi, chứ một người tỷ tỷ khống như Doãn Vĩ Nghiêm thì "NẰM MƠ ĐI!", chị gái xinh đẹp của cậu ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn phải rong chơi thêm vài chục năm, ai đâu mà gả sớm như vậy chứ!
- Nè Doãn Vĩ Nghiêm! Cậu có nghe tôi nói gì không?
- Không nghe gì hết! Chị gái tôi vẫn còn trẻ, không vội.
Thật ra thì Uông Lục Chi không vội, Uông Mạc càng không vội, nhưng Uông gia thì rất vội, ai bảo bà thầy bói nào đó lại nói rằng anh cả Uông Mạc cùng lắm là chỉ sống đến năm ba mươi tuổi chứ? Mà năm nay anh đã hai mươi tám rồi, tuy rằng đường công danh sự nghiệp được phát triển rất tốt, lại còn vô cùng thuận lợi, nhưng nếu như mệnh yểu như vậy thì cần công danh sự nghiệp rực rỡ làm gì chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Uông Lục Chi cũng chỉ vừa mắt người chị dâu Doãn Hân Nghiên này thôi, bây giờ phải làm cách nào để họ nảy sinh tình cảm nhỉ?
[...]
Còn ở chỗ của Uông Mạc thì anh cùng cô sang một bên, vừa nhìn cô, anh lại nói:
- Doãn tiểu thư, cô đã phát hiện gì rồi sao?
- Gọi tôi Hân Nghiên là được rồi.
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng chỉ anh xem một chỗ kì lạ ở gần con thác, từ trên nhìn xuống thì rong rêu đều bám đầy, lại còn dày nữa chứ, chứng tỏ rằng hang động này đã được hình thành từ rất lâu, nhưng một đoạn nhỏ ở phía bên dưới đã mất đi lớp rong rêu, ở phần giữa cũng mất một đoạn.
Theo như lời của Phó Đô Đốc Ngao Thiết thì nhóm của họ là từ leo từ phía trên thác xuống, vậy đồng nghĩa với việc số rong rêu bị mất đó là do nhóm người của Ngao Thiết đã cậy ra để tránh trơn trượt rồi mới vào hang động.
Riêng nhóm của Uông Mạc là từ ngọn núi bên kia đi đến, nên anh không thể gây ra được số rêu bị mất phía dưới.
Mà nhóm người của cô là từ vách thác đối diện đi vào, càng không thể gây ra việc đó được.
Căn cứ theo những gì quan sát được thì Doãn Hân Nghiên nghĩ rằng đã có một nhóm nào đó đến đây trước.
Và hơn hết là họ vẫn chưa thoát ra ngoài.
- Cô...!Biết rõ vậy sao? Cô từng đến đây rồi à?
- À, lúc nhỏ có đến rồi, theo tôi nhớ thì phía trong hang động đó có đến ba con đường mật đạo, ngoại trừ con đường nối với ngọn núi đối diện thì hai còn đường khác đều khá nguy hiểm...!Nếu mà...
Còn chưa đợi Doãn Hân Nghiên nói hết thì có một âm thanh kì lạ đã phát ra, nghe qua thì vừa giống tiếng hét nhưng cũng giống với tiếng gầm hoặc tiếng hú của động vật hoang dã.
Uông Mạc lúc này liền nhanh chóng cho quân nhân tập trung lại và chuẩn bị chiến đâu, đương nhiên Chu Băng Thanh cũng chạy đến phía sau lưng của Doãn Hân Nghiên nói:
- Nghiên Nghiên, tớ nghe thấy tiếng sói tru...!Nơi này có sói sao?
- Cũng không chắc là sói...!Nhưng theo tớ biết thì ở ngọn núi đối diện thì có đó...
Nghe đến đây thì Doãn Vĩ Nghiêm cũng đã đứng ở trước mặt chị gái, và có vẻ như cậu ấy đang muốn bảo vệ chị gái của mình.
Cơ mà...!Hình như người cần bảo vệ ở đây không phải cô đâu.
Khi này Doãn Hân Nghiên liền ngồi thụp xuống, sau đó rút từ trong giày ra một con dao găm, cô nhanh chóng đặt dao vào tay của Doãn Vĩ Nghiêm, nhíu mày nghiêm giọng nhìn em trai nói:
- Đây là di vật bà nội để lại cho chị.
Nếu em dám làm mất thì em chết chắc rồi, nghe rõ chưa Doãn Vĩ Nghiêm!