Quân Hôn Thiên Ý Khắc Tình Vào Tim


Còn Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên ôm nhau đi lên phòng rồi cũng mặc kệ sự đời ở bên dưới.

Ngay khi vào phòng thì anh đã không kiềm chế được mà đè cô lên giường rồi liên tục hôn lấy cánh môi của cô, hiển nhiên thì Doãn Hân Nghiên cũng không khác biệt là mấy, vòng tay ôm lấy cổ của anh rồi từ từ đáp lại nụ hôn nhiệt huyết kia.
Cứ mỗi lần hôn một cái là Uông Mạc lại bắt đầu siết chặt eo của cô hơn, hơn nữa anh còn điên cuồng đưa ra tín hiệu cho vợ mình biết rằng bản thân đã không nhịn nổi nữa.
Nhưng sau khi được anh “giúp” cởi bỏ quần áo thì Doãn Hân Nghiên lại đẩy Uông Mạc nằm xuống giường, trực tiếp trèo lên người anh rồi giúp anh cởi áo.
Đến đây cô còn không quên hôn nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói:
- Đô Đốc, anh gấp như vậy sao?
- Lần trước khi em đến căn cứ thì anh đã gấp rồi.
Doãn Hân Nghiên phì cười, người đàn ông này đúng là thành thật quá đi mà nhưng cô rất thích cách thành thật này.
Đợi đến khi quần áo đều bị cô lột sạch thì Uông Mạc cũng muốn chủ động tấn công, nhưng Doãn Hân Nghiên đã nhanh chóng ngăn anh lại, sau đó còn nhỏ giọng nói:
- Ngoan, anh đi đường xa cũng mệt mà.

Cứ để em.
Ngay sau đó Doãn Hân Nghiên còn định trực tiếp đem thứ hạ bộ đang kêu gào kia đẩy vào bên trong vách thịt non mềm, nhưng Uông Mạc đột nhiên lại giữ vai của cô lại, còn nhìn cô, nói:
- Nghiên Nghiên, anh còn chưa mang mũ.
Nghe đến đây Doãn Hân Nghiên còn nhìn anh, cúi đầu đến gần tai anh, thì thầm vào tai anh, nói:
- Không cần đâu, ông xã~
Chỉ số tấn công của Doãn Hân Nghiên bây giờ là một trăm phần trăm.
Nhưng chỉ số phòng bị của Uông Mạc đã bị đẩy lùi về không phần trăm rồi, cho nên ngay khi nghe đến hai chữ “ông xã” là dây thần kinh liêm sỉ cuối cùng cũng đứt làm đôi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì cơ thể của cả hai người đã gắn chặt lấy nhau, điên cuồng quấn quýt không rời, thậm chí có thể nói rằng rất nhiệt huyết và không muốn tách rời!
Doãn Hân Nghiên vì ngồi ở trên anh nên cũng biết cách khống chế nhịp điệu, mỗi lần va chạm đều khiến cho cả hai cảm thấy thoải mái.

Với gương mặt xinh đẹp này, cơ thể cũng tuyệt vời này mà mang thai thì còn gì bằng?
Ngay lúc này, hình ảnh xuất hiện trong đầu của Uông Mạc chính là khi Doãn Hân Nghiên mang thai, cô ôm bụng lớn rồi nhìn anh, nhỏ giọng anh một tiếng “ông xã”, chỉ mới nghĩ đến đó thôi đã khiến anh không tài nào bình tĩnh lại được.
Doãn Hân Nghiên lúc này còn đưa tay chống lên ngực anh, liên tục rên rỉ trong sự thỏa mãn, hiển nhiên Uông Mạc cũng không nhàn rỗi, anh dùng hai tay giữ chặt eo của cô, sau khi không thể nhịn được liền ngồi bật dậy ôm lấy cơ thể của cô, anh còn khó khăn nói:
- Nghiên Nghiên, anh sắp không nhịn được rồi.
Vốn dĩ Uông Mạc nghĩ rằng Doãn Hân Nghiên sẽ không cho phép anh làm quá phận như đêm tân hôn, nhưng ai mà có ngờ cô còn vòng tay ôm lấy anh, nơi vách thịt mềm mại kia anh cũng cảm nhận được sự siết chặt từ cô, khi này Doãn Hân Nghiên lại khó khăn nói:
- Ha… Uông Mạc… Uông Mạc…
- Nghiên Nghiên!
Quả nhiên sau đó Uông Mạc cũng không thể đem ra mà chôn chặt hạ bộ vào bên trong vách thịt mềm mại kia, sau đó liền thoải mái mà lắp đầy cô.
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng chân mỏi eo tê, liền nằm dài lên vai anh, nhưng Uông Mạc lại thừa thắng xông lên, trực tiếp ôm lấy cô rồi xoay người lại, đem Doãn Hân Nghiên đặt xuống giường, cúi xuống hôn lên môi cô, vừa hôn anh vừa luân động di chuyển ra vào nhẹ nhàng.
Nhưng vì vừa rồi Doãn Hân Nghiên vừa mới đạt cao trào nên cô vẫn còn nhạy cảm lắm, mỗi lần anh đẩy vào đều khiến cô co giật, nhưng có lẽ nhờ nụ hôn của anh nên cô cũng đã bình tĩnh hơn.
Bỗng nhiên lúc này Uông Mạc lại nói:
- Nghiên Nghiên, anh yêu em.
Một câu năm chữ đơn giản như thế thôi cũng đủ để Doãn Hân Nghiên phải mở to mắt nhìn anh, nhìn biểu cảm của vợ quá đáng yêu, ngay lập tức anh liền hôn lên môi cô, nói:
- Nghiên Nghiên, những ngày qua anh đã nghĩ xem thứ cảm xúc anh giành cho em là gì.

Nhưng bây giờ anh đã xác nhận rồi… Anh yêu em, Nghiên Nghiên.
- Anh…
- Chúng ta đừng ly hôn… Có được không?
Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng có hơi giật mình, phải rồi ha, theo như ý định ban đầu của họ là sau một năm nếu cô không sinh con thì sẽ ly hôn.

Nói vậy có nghĩa là chỉ cần cô sinh cho Uông Mạc một đứa con thì hai người họ sẽ vĩnh viễn là vợ chồng.
Phải rồi, chính là giải thích như vậy.

Đến một lúc sau Doãn Hân Nghiên mới hiểu ý của Uông Mạc muốn nói với mình, ý anh nói là họ sẽ cùng nhau sinh bảo bảo sao?
- Anh…
- Nghiên Nghiên, chỉ cần em đồng ý sinh con cho anh, thì anh nhất định sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của hai mẹ con.
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết bật cười, cuối cùng vẫn là cô hôn lên môi anh, nói:
- Muốn em mang thai đâu phải chuyện em có thể làm một mình.

Hơn nữa với tần suất không về nhà như anh thì chẳng biết đến năm tháng nào mới có thai được.
- Anh sẽ cố gắng! Ba đêm này anh nhất định sẽ cố gắng hết sức khiến em có thể mang thai.

Nghiên Nghiên… Có nghĩa là em đồng ý đúng không?
Doãn Hân Nghiên không nói gì, thay vào đó thì cô lại dùng hai tay giữ gương mặt của anh, quay qua trái rồi quay qua phải, nói:
- Sinh một đứa bé đẹp trai như anh thì cũng không thiệt thòi lắm nhỉ?
Nếu như Doãn Hân Nghiên nói như vậy là đồng nghĩa với việc cô đã đồng ý rồi, ngay lập tức thì Uông Mạc đã trở nên hưng phấn hơn, mỗi lần luân động va chạm đều giống như muốn khẳng định cho cô biết rằng cô là của anh.
Suốt cả buổi chiều hôm đó thì Doãn Hân Nghiên không có nổi một hạt cơm vào bụng, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nằm đó để mặc cho Uông Mạc muốn làm gì thì làm.
Nhưng Doãn Hân Nghiên phải công nhận rằng với tinh lực của quân nhân không đùa được đâu, cũng không biết buổi chiều đó cô đã thiếp đi bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần mở mắt đều thấy Uông Mạc đang cố gắng vận động hết tuần suất.
Cho đến cuối cùng thì Doãn Hân Nghiên cũng thấy anh đã ngừng lại, nhưng anh vẫn không đem thứ kia ra ngoài, thậm chí là còn nằm lên người cô rồi thở dốc, chỉ trong vài giây để hít lấy mùi hương để khôi phục tinh lực, anh đã chuẩn bị đại chiến thêm năm trăm hiệp nhưng Doãn Hân Nghiên đã đưa cờ trắng đầu hàng, bây giờ cô thật sự không làm được nữa đâu, nếu thếp tục làm thì sẽ có án mạng đó!
Nghe vợ yêu mè nheo thì Uông Mạc cũng ngoan ngoãn dừng lại, anh cũng không quên vào nhà tắm giúp vợ mình pha nước nóng, đợi khi anh đã chuẩn bị xong thì cũng ôm Doãn Hân Nghiên đi vào bên trong để tắm rửa.
Nằm trong bồn tắm, Uông Mạc đặt tay lên eo của Doãn Hân Nghiên, còn cô thì không có chút sức lực nào mà tựa hẳn vào người của anh, lại còn nhỏ gọng thều thào.
- Anh… Đúng là… Cầm thú…
Mặc dù bị mắng nhưng Uông Mạc cảm thấy rất vui, anh còn ôm lấy cô, hôn lên gương mặt của cô, nói:
- Anh là cầm thú, anh là cầm thú, sau này anh nhất định sẽ tiết chế hơn.
Nghe đến hai chữ “sau này” thì cô đã liếc anh một cái, cơ mà nhìn thấy những vết tích của trận chiến vừa qua lại khiến cho anh không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
cuối cùng thì đại chiến năm trăm hiệp vẫn diễn ra, mãi cho đến lúc Doãn Hân Nghiên đã quá đói thì anh mới chịu dừng lại.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói:
- Em muốn ăn gì?
- Cái gì cũng được, nhưng anh nấu cho em sao?
- Ừ, anh nấu cho em.
Trước khi rời đi thì Uông Mạc cũng hôn cô thêm một cái, quả nhiên, thứ khiến anh có thể lưu luyến chỉ có thể là vợ anh mà thôi.
#Yu~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui