Quả nhiên thể lực của quân nhân không đùa được đâu, suốt một đêm dài bị anh hành hạ lên bờ xuống ruộng, chân thì mỏi, tay thì tê, eo thì đau, toàn thân đều rã rời, cho nên buổi sáng này gượng ép lắm Doãn Hân Nghiên mới đến được lớp, nhưng cô chỉ mới ngồi đó là nằm dài lên bàn để rên rỉ.
Chu Băng Thanh nhìn thấy cũng chỉ che miệng cười, xem ra sau mấy tháng không ở gần nhau thì hôm qua là một đêm vô cùng đáng nhớ của Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc nhỉ?
Ngồi xuống bên cạnh, Chu Băng Thanh liền hắng giọng nói:
- E hèm, bạn học Doãn Hân Nghiên, nếu mệt mỏi vậy thì sao cậu không ở nhà cùng anh chồng của cậu đi, lại vác thân xác tàn tạ đi học như vậy.
Cậu có biết cậu khiến cẩu độc thân như tớ ganh tị lắm không.
Dù rằng biết Chu Băng Thanh chỉ đang trêu mình, nhưng Doãn Hân Nghiên bây giờ cảm thấy bản thân cũng không còn sức lực để trêu lại cậu ấy.
Cô đưa mắt nhìn Chu Băng Thanh, lại còn nói:
- Vậy để tớ bảo Uông Mạc làm mai cho cậu một anh quân nhân.
Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại nói:
- Cậu nghĩ sao về Ngao Thiết?
- Ngao Thiết? Ngao Thiết là tên nào?
- Phó Đô Đốc đại đội của Uông Mạc, anh ấy cũng là người khá thú vị đấy.
Nghe đến hai chữ “thú vị” từ Doãn Hân Nghiên thì Chu Băng Thanh liền lập tức từ chối, cái gì thì cô ấy không biết, chứ thứ mà Doãn Hân Nghiên thấy thú vị thường thì nó lạ đời lắm, tốt nhất là không nên dính dáng gì tới nó thì hơn.
Thấy bạn mình từ chối, cô lại nói tiếp:
- Vậy Quan Thiệu Dinh thì sao? Là người hôm qua đó, anh ấy lớn hơn chúng ta hai tuổi, tuy chỉ mới là Thiếu úy thôi nhưng rất có tinh thần cầu tiến.
Nghe đến Quan Thiệu Dinh thì Chu Băng Thanh cũng chỉ gật gù nhưng cô ấy không đáp lại, thay vào đó cô ấy lại nghiêm túc, nói:
- Ngại quá, tớ không thích quân nhân, nên cậu đừng gán ghép uyên ương bừa bãi nữa.
Tớ không giống cậu, nếu mà bạn trai tớ không ở bên cạnh thì chắc chắn tớ sẽ suy nghĩ lung tung, đến đó lại cãi nhau rồi chia tay.
Tốt nhất là nên tránh xa quân nhân một chút thì hơn.
Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười, thật ra không phải Chu Băng Thanh ghét quân nhân mà là vì trước đó cô ấy từng suýt bị lừa rồi.
Người đó tự xưng mình là quân nhân ở Thành Đô đến Đế Đô lập nghiệp, nhưng thật ra thì hắn chỉ là kẻ chuyên lừa tiền của những cô gái nhẹ dạ cả tin thôi.
Năm đó nếu không ngờ có Lâm Tế - giảng viên của họ đã chỉ ra điểm không đúng thì không biết Chu Băng Thanh sẽ còn thảm đến mức nào nữa.
Kể từ đó thì Chu Băng Thanh cũng có chút thành kiến với quân nhân, tuy rằng cô ấy không ghét bỏ, thậm chí là rất quý trọng những quân nhân chân chính, nhưng nếu bảo Chu Băng Thanh mở lòng để đón nhận yêu một quân nhân thì có lẽ vẫn phải suy nghĩ lại.
[…]
Sau khi Uông Mạc đã dự xong phiên tòa là anh liền nhắn tin ngay cho vợ mình, ở bên này Doãn Hân Nghiên nhận được tin nhắn xong thì tâm tình cũng rối bời, cô vui vì anh đã có thể nghỉ ngơi đúng nghĩa, nhưng cũng buồn vì mình không thể ở bên cạnh chồng được.
Chu Băng Thanh nhìn bạn mình, cuối cùng chỉ biết thở dài mà không nói gì, xem ra cô bạn này đã sớm si mê anh chồng đến mức chỉ muốn biến thành con gấu Koala để dính lấy người ta.
Đến đây Uông Mạc lại nhắn tin đến.
[Uông Mạc]: Nghiên Nghiên, anh không mang theo laptop, em có thể cho anh mượn máy của em được không?
[Doãn Hân Nghiên]: Được chứ, mật khẩu máy là 20240501.
[Uông Mạc]: Cảm ơn em.
Đợi chút nữa anh sẽ đến trường đón em.
Đọc xong tin nhắn thì Doãn Hân Nghiên còn cười rất hạnh phúc, nhưng chỉ sau một giây thì cô lại ngồi bật dậy, cô vô cùng sốt sắng, nói:
- Không xong rồi!
- Chuyện gì vậy?
- Laptop của tớ còn có mấy trang tiểu thuyết mà tớ viết!
- Thì sao?
- Chuyện tớ trọng…
Đến đây Doãn Hân Nghiên thấy bản thân đang là tâm điểm chú ý thì liền ngượng ngùng rồi cúi đầu, Lâm Tế cũng chỉ nhắc nhở cô giữ trật tự rồi tiếp tục giảng bài.
Lúc này Doãn Hân Nghiên mới nhìn Chu Băng Thanh, nói:
- Chuyện tớ trọng sinh đấy, cậu quên rồi à?
- Nhưng thì sao? Cậu cũng đâu có viết rõ là cậu?
- Nhưng mà những sự kiện xảy ra ở chỗ của Uông Mạc thì tớ vẫn ghi lại rất chi tiết… Có khi nào anh ấy nghĩ tớ bị thần kinh không?
Chu Băng Thanh nhìn cô, thật sự mà nói thì cô ấy không biết Uông Mạc có nghĩ Doãn Hân Nghiên bị thần kinh hay không, nhưng với tình hình ở trước mắt thì Doãn Hân Nghiên đúng là giống thần kinh lắm rồi.
- Bây giờ tớ phải làm sao đây?
- Nghiên Nghiên, cậu không nghĩ mình nên nói thật với Uông Mạc sao?
- Nhưng lỡ anh ấy ghét bỏ tớ thì sao?
Chu Băng Thanh chỉ cười nham hiểm, lại còn nháy mắt nói:
- Vợ chồng giận nhau thì lên giường làm hòa, chẳng lẽ cậu không tin khả năng giường chiếu của mình sao?
- Đương nhiên là… Tin…
#Yu~.