Quân Hôn Thiên Ý Khắc Tình Vào Tim

Vì chỉ còn hai ngày nữa thôi là Uông Mạc phải quay về quân đội để tiếp tục nhiệm vụ rồi, nên Doãn Hân Nghiên cũng phải tranh thủ đưa anh về Doãn gia, vừa là để thăm gia đình, vừa là để báo cho cha mẹ biết tin cô đang mang thai.

Ừ thì chuyện cô đang mang thai là chuyện vui, là chuyện tốt, nhưng đó cũng chỉ là đối với cô thôi, còn đối với Doãn gia thì cô chưa biết nữa.

Chiếc xe của họ vừa dừng lại ở Doãn gia là cánh cửa liền mở ra, mặc dù rằng hôm nay quay về nhưng Doãn Hân Nghiên cũng chưa có báo với cha mẹ nữa, cũng không biết là cha mẹ có ở nhà hay không.

Còn chưa đợi Doãn Hân Nghiên bước xuống xe thì Uông Mạc đã nhanh chóng giúp cô mở cửa, thậm chí còn muốn bế cô xuống xe nhưng đã bị cô ngăn lại, cô chỉ đưa mắt nhìn anh rồi nói:

- Em tự đi được mà.

- Ồ…

Nhìn anh chồng nhà mình có hơi thất vọng nên Doãn Hân Nghiên còn nhón chân muốn hôn anh một cái, cũng may là Uông Mạc phản ứng lại kịp nên đã đưa tay đỡ lấy eo của cô, nhân cơ hội đó thì Doãn Hân Nghiên cũng chủ động hôn lên môi của anh, lại nói:

- Em không có yếu ớt như vậy đâu.

- Nghiên Nghiên, em đừng dọa anh nữa mà.

Doãn Hân Nghiên cũng chỉ phì cười rồi quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy ánh mắt rực lửa của Doãn Vĩ Nghiêm đang phóng tia sét ầm ầm đến chỗ của Uông Mạc.

Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy chị gái đang cười với mình liền quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, từ gương mặt cau có khó chịu thành bộ mặt của một bé cún ngoan ngoãn vẫy đuôi với chị gái của mình.

- Chị! Cuối cùng chị cũng về nhà rồi.

Doãn Hân Nghiên lúc này cũng đưa tay xoa đầu em trai, hiển nhiên Doãn Vĩ Nghiêm cũng vui vẻ để chị gái xoa đầu, trên mặt còn hiện rõ hai chữ “vui sướng” nữa mà.

Nhưng sau đó Doãn Hân Nghiên đi vào nhà thì Doãn Vĩ Nghiêm lại nhìn Uông Mạc bằng cặp mắt xéo sắc vô cùng, cũng chỉ nhàn nhạt, nói:

- Chào anh rể.

- Chào em.

Uông Mạc nhìn cậu em vợ này rồi cũng chỉ biết thở dài, chắc là do anh cưới Doãn Hân Nghiên đã gần nửa năm mà mới về nhà cùng vợ được một lần nên Doãn Vĩ Nghiêm mới ghét anh như thế. Hẳn là trong cái đầu thiên tài của Doãn Vĩ Nghiêm đã vẻ lên bảy bảy bốn mươi chín cái kịch bản Uông Mạc vì người con gái khác ở bên ngoài mà không thèm ngó ngàng tới chị gái của cậu ấy đây mà.

Khổ thật đó. Rõ ràng Uông Mạc thủ thân như ngọc vì vợ mà cậu em vợ này hoàn toàn không để anh vào mắt.

Còn khi anh đi vào bên trong nhà đã thấy cha vợ và mẹ vợ đang nhìn con gái từ trên xuống dưới, thậm chí còn vui mừng khi thấy con gái vui vẻ như vậy. Nhưng tới khi Doãn Anh Sơn nhìn thấy con rể thì cũng hắng giọng một cái, nhìn anh, nói:

- Uông Mạc cũng về cùng Nghiên Nghiên đó à? Mau ngồi đi.

- Vâng.

Thật sự thì Uông Mạc cảm thấy không khí trong Doãn gia và Uông gia cũng không khác là mấy nhỉ?

Cho dù là ở đâu thì anh cũng là con ghẻ, nếu Doãn Hân Nghiên có chuyện gì thì anh chính là thủ phạm đầu xỏ.

Trong lúc cả nhà họ Doãn đang vui vẻ khi con gái về nhà thì Doãn Hân Nghiên lại nhìn cha mẹ, nói:

- Phải rồi cha mẹ, con có chuyện này muốn báo cho hai người biết nè.

Văn Lang Hoa hiện tại vẫn còn vui vẻ dịu dàng nhìn con gái, nhỏ giọng nói:

- Chuyện gì con gái?

Sau đó Doãn Hân Nghiên liền nhờ Uông Mạc lấy “thứ đó” ra để họ xem, khi Văn Lang Hoa cầm trên tay một tấm ảnh siêu âm em bé thì bà ấy đã chết sững, không chỉ có Văn Lang Hoa mà ngay cả Doãn Anh Sơn hay thậm chí là Doãn Vĩ Nghiêm cũng sững người, ngồi im như tượng.

Doãn Hân Nghiên khó hiểu liền nhìn họ, nói:

- Cha? Mẹ? Vĩ Nghiêm? Ba người sao vậy?

Văn Lang Hoa lúc này còn nhìn con gái bằng cặp mắt xót xa, nắm lấy tay của cô, nói:

- Con… Con mang thai rồi? Vậy bây giờ con thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có đau ở chỗ nào không? Sao lại mang thai chứ, con vẫn còn nhỏ mà, sao lại gấp gáp như vậy chứ hả? Ôi trời con gái đáng thương của tôi.

Văn Lang Hoa lúc này còn đưa tay xoa đầu của Doãn Hân Nghiên, nhưng mà cô vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, hình như cái phản ứng này không giống với cô nghĩ lắm thì phải?

Còn Doãn Anh Sơn chỉ nhìn cô, nói:

- Con… Thật sự mang thai rồi?

- Ah… Vâng… Nhưng cha mẹ yên tâm, bác sĩ nói rằng đứa bé rất tốt, hơn nữa em bé còn rất ngoan, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho là mang thai cả.

Văn Lang Hoa bây giờ đâu có tâm trạng mà lo cho đứa bé chứ, con gái nhỏ của bà ấy bây giờ đang mang thai, sắp tới còn phải đối mặt với những chuyện vô cùng kinh khủng, thân làm mẹ thì làm gì có chuyện Văn Lang Hoa vui vẻ được.

Còn Doãn Vĩ Nghiêm chỉ nhìn anh rể bằng cặp mắt vô cùng “nồng hậu” nói:

- Chị ấy vẫn còn đi học, sao anh lại để cho chị ấy mang thai vậy chứ? Hơn nữa là bây giờ chị ấy còn trẻ như thế, sao lại phải gấp gáp sinh con vậy?

- Cái đó… Anh…

Còn chưa để Uông Mạc giải thích thì Doãn Vĩ Nghiêm đã hung hăng trừng mắt với anh, đến đây anh cũng chỉ biết thở dài… Biết lắm mà, tất cả tội lỗi đều là tại anh hết.

Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo anh cưới ai không cưới, lại cưới ngay cô công chúa của Doãn gia làm gì.

Doãn Hân Nghiên cũng nhìn cha mẹ và em trai, nói:

- Không phải lỗi của anh ấy đâu, là con muốn sinh em bé đó.

- Nghiên Nghiên…

- Mẹ đừng lo, con biết bản thân đang làm gì mà, hơn nữa con anh ấy cũng nói là sẽ cho phép con ở lại Doãn gia dưỡng thai đến khi sinh xong em bé. Nên là… Sau này cha mẹ phải chăm con rồi.

- Thật sao? Uông gia thật sự sẽ để Nghiên Nghiên ở lại nhà ngoại sao?

Uông Mạc liền gật đầu, sau đó anh cũng bày tỏ rõ lòng mình về chuyện Doãn Hân Nghiên mang thai, tuy rằng anh không hề có ý định để cô sinh con vào lúc này, nhưng nói sao đi nữa thì đứa bé này chắc chắn sẽ là một đứa bé ngoan.

Văn Lang Hoa nghe xong cũng chỉ gật đầu, lại còn nhìn cô, nói:

- Vậy khi nào con về nhà? Để mẹ cho người dọn dẹp lại phòng cho con nhé?

- Ngày mai đi ạ, ngày mai con và anh ấy sẽ về.

- Được, vậy mẹ sẽ dọn phòng cho con.

Cứ như vậy mà chuyện báo tin mang thai cho gia đình cũng đã xong, Doãn Hân Nghiên cũng đưa Uông Mạc lên phòng của mình, chỉ cần nhìn căn phòng mà vợ mình trưởng thành thì bao nhiêu cảm xúc cũng khó mà thành lời được.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:

- Chờ anh thêm một tháng nữa thôi, sau đó anh lại về với em và con.

Doãn Hân Nghiên cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó cô cũng chủ động hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói:

- Vậy anh có muốn em bù đắp cho một tháng tới không?

Uông Mạc đưa tay đỡ lấy eo của cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dây dưa không có sự ngừng lại, thậm chí là càng lúc càng nhiệt huyết hơn.

Nhưng rồi Uông Mạc cũng chỉ hôn thêm một cái lên môi cô, nói:

- Chỉ như vậy là đủ rồi.

- Thật sự là đủ rồi sao?

- Ừ, chỉ cần em ở đây là đủ rồi.

Doãn Hân Nghiên liền bĩu môi, vốn dĩ cô còn nghĩ là sẽ có gì đó thú vị hơn chứ.

Nhưng mà… Ôm chồng như vậy cũng được lắm nha.

Cô rất thích.

Duyệt!

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui