Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Từ bả vai đi xuống, cả người cũng bị người giữ lại thật chặt. Tân Hoành dùng tất cả sức lực giãy giụa, nhưng cuối cùng nhưng ngay cả hoạt động cũng làm không được.

Một cỗ lực mang theo rung chuyển quyết tuyệt lôi kéo cô hướng phía trước đi.

Phía trước, phòng giải phẩu. Ba chữ, ép cô điên cuồng lại tuyệt vọng.

Mệt mỏi

Cô không biết bộ dáng của mình bây giờ thế nào, nhưng chắc hẳn nhất định là rất dữ tợn rồi. Cô vừa khóc vừa gào, tiếng khóc hỗn tạp âm thanh cầu khẩn, ở trong không hành lang bệnh viện vọng về.

"Dịch Tân, tôi van cầu anh, tôi cầu xin anh không cần như vậy. . ."

"Anh bỏ qua cho nó có được hay không? Là lỗi của tôi, là tôi làm thương tổn anh... anh đối với tôi thế nào cũng có thể, nhưng mà tôi cầu xin anh, cầu xin anh bỏ qua cho nó, nó là vô tội. . ."

"Anh cho nó một cơ hội lớn lên có được hay không. . ."

Tân Hoành không biết mình làm như thế nào, ở bên ngoài, ở nơi công cộng lại khóc lớn lên như vậy. Mặc dù, tầng này từ lâu đã sớm bị Thanh Trường, trừ dịch tân, Phong Dương cùng hai vị bác sĩ nữ khoa phụ sản, không có người khác. Chỉ là, cho dù là như vậy, quá khứ, cô cũng chưa bao giờ đem bi ai của mình không có chút nào cất giữ đem ra cho người khác quan sát như vậy.

Nhưng, những thứ này, bây giờ cô đã sớm không có thời gian đi bận tâm.

Dịch Tân đem cô từ trên giường kéo lên sau, mạnh mẽ giúp cô mặc y phục, liền nhanh chóng túm cô rời đi. Cô không biết anh muốn mang cô đi nơi nào, cô còn vẫn đắm chìm trong một khắc trước bi ai cùng trầm thống, thậm chí chưa kịp chậm một hơi. Sao có thể đủ nghĩ đến, anh lại cứ không lưu tình như vậy, ngay cả cơ hội thở tức cũng không cho cô, liền đem cô dẫn tới bệnh viện.

Cô hiểu, lúc này vào phòng giải phẫu là có ý như thế nào.

Bào thai một tháng, vào phòng giải phẩu, cũng chỉ có có thể hóa thành một vũng máu.

Một nháy mắt, trong đầu của cô một vùng tăm tối, cô nhìn không rõ, chỉ có thể cảm thấy có tỉ mỉ gai gai gì đó ở trong đầu điên cuồng uốn lượn, không quy cản tán loạn, trong đầu cô đau muốn nứt. Cô phát điên giãy giụa, lại hoàn toàn là phí công.

Người đàn ông trước mắt này, trên mặt nguội lạnh không chút nào bởi vì cô cầu xin mà thay đổi, cho dù là một chút nhỏ bé nhất.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cũng chỉ là nhìn nước mắt trên mặt cô, nhìn cô hướng về phía anh tự tự huyết lệ cầu khẩn, thờ ơ ơ hờ.

Toàn thân cô mềm nhũn, đối với anh quỳ xuống.

Thế nhưng anh lại nhanh hơn chống đỡ thân thể cô, cô liền mềm xuống cũng không được.

Cô xuyên qua nước mắt nhìn anh, "Tôi cầu xin anh."

Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông nguội lạnh hướng về phía cô lắc đầu, "Nó không thuộc về em."

Tân Hoành kịch liệt giãy giụa, "Không, nó tới, nó đã là của tôi, anh không thể cướp đi nó!"

Anh nhìn cô, cứng rắn lại chậm rãi ôm cô vào ngực, ở bên tai cô rất thấp nói một tiếng, "Thật ra thì chính em rõ ràng nhất, làm như thế nào đối với nó mới tốt nhất."

Một câu nói, cô bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cả người cứng ngắc, thậm chí là nước mắt trên mặt, cũng trong nháy mắt, chợt dừng lại.

Cô sững sờ tại nơi đó, giống như là nháy mắt linh hồn đã bị rút đi.

Anh ôm cô, làm như một người chồng đau lòng vợ.

Hai người lấy tư thế đứng yên này giữ lẫn nhau.

Hồi lâu, chỉ nghe trong không khí, một tiếng bạt tai thanh thúy.

"Ba!"

Tân Hoành tỉnh táo hất Dịch Tân ra, tỉnh táo cho anh một cái tát. Một cái tát kia, cô cũng là dùng tất cả lực, tay thậm chí làm thân thể không thể đứng yên, nghiêng sang bên.

Dịch Tân lại như cũ bất động đứng tại chỗ, trên má trái lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ thắm. Ánh mắt cũng không gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Tân Hoành hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, hướng về phía Dịch Tân, rốt cuộc bật cười, "Dịch Tân, anh sẽ gặp báo ứng!"

Cô nói xong câu đó, nước mắt mới vừa lau đi, lại nổi lên. Cô lại vẫn như cũ cười, sau đó lướt qua anh, tự mình vào phòng giải phẩu. Giày cao gót dẫm trên đất, vững vàng phải giống như mới vừa rồi một cuộc điên cuồng cũng chỉ là ảo giác là một giấc mộng.

Dịch Tân đưa lưng về phía cô, sau lưng, âm thanh cửa phòng giải phẩu nặng nề khép lại làm anh cả kinh thân thể hung hăng run lên.

Tân Hoành, hận anh đi, dùng tất cả tính mạng em tới hận anh.

Nó. . . Thật không thuộc về em, không đáng giá em vì nó hao phí bất luận cảm tình gì, bất luận là yêu, hay là tiếc hận, bi ai. . .

Nếu như hận anh có thể để cho em quên mất nó, vậy em cứ hận thôi.

*****

Khi Lạc Tiểu Xuyên dưới sự thúc giục của quản gia một đường gấp đi chạy tới phòng ngủ chính thì gặp người đàn ông gần như yêu mỵ lúc này đang đứng ở trong phòng, khắp khuôn mặt là tàn lệ, thân thể nhu nhược thanh thuần của Lâm Tử cơ hồ muốn xụi lơ rơi xuống đất.

Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên cả kinh, cuống quít tiến lên từ sau đỡ cô.

"Cút! Cút ngay lập tức ra khỏi B thị! Tốt nhất không để cho tôi phải nhìn thấy cô nữa!"

Người đàn ông thốt ra mấy chữ cuối cùng, rốt cuộc Lâm Tử ô ô khóc chạy ra ngoài.

Lạc Tiểu Xuyên theo bản năng muốn đuổi theo, sau lưng một tiếng lạnh lùng vang lên, "Nhận đồ thập được, canh thuốc của thiếu phu nhân lần nữa chịu đựng qua!"

Mới vừa bước ra bước đành cứng ở trong không khí, Lạc Tiểu Xuyên đã nhanh chóng phản ứng kịp, cuống quít hướng bên giường đi tới.

Cái người đàn ông trước đó một khắc còn cả người sát khí, lúc này đã ngồi ở mép giường, Lạc Tiểu Xuyên lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy anh cúi đầu, ngón tay xinh đẹp trắng noãn rơi vào trên môi người phụ nữ giữa giường, tới tới lui lui vuốt ve. Giờ khắc này, anh nhu hòa tựa như người chồng thâm tình nhất.

Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng cúi đầu, thấy mép giường một miếng thảm lớn, lúc này đã bị màu đen của nước canh nhiễm làm dơ bẩn.

Mà vốn là chén sứ thịnh canh tinh xảo lại bị méo mó ném ở góc, bên trong chỉ chừa chút tàn nước.

Cô cuống quít ngồi xổm người xuống dọn dẹp, tay cũng đang đụng phải chén thì không khỏi run lên.

Nóng. . .

Vị thiếu gia này phát giận thì cô đang phòng bếp, cô một đường chạy tới, lại mắt thấy anh quẳng xuống lời ngang tàn, trong đó thời gian đã rất dài, canh từ lâu như vậy, chén lúc này vẫn còn nóng. . .

Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên trầm xuống, Lâm Tử này cô ta thế nhưng thật dám dùng nước canh nóng bỏng đi thử người phụ nữ nằm ở trên giường có tri giác hay không!

Thật là ác độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui