Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Edit: TranGemy

Làm sao mà không hiểu được chứ?

Không hiểu được, sao lại thừa nhận Nghê Tranh là cháu dâu nhà họ Dịch trước mặt bao nhiêu người?

Nói cô không ghen tị việc Nghê Tranh được Dịch Lam thừa nhận thì chắc chắn là nói dối. Rõ ràng cô mới là vợ anh, nhưng anh vô cùng tôn trọng trưởng bối, lại thiên vị người khác.

Mà người ấy, cũng không phải không có quan hệ gì với anh, bọn họ cũng từng qua lại.

Nhưng đó không phải điều đáng suy nghĩ vào lúc này.

Lời khuyên làm người phải có lòng khoang dung ấy, Dịch Lam muốn nói với cô.

Như vậy có phải là Dịch Lam cho rằng, Dịch Tân làm thế là vì chiều theo ý cô?

Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy khó mà mở miệng trả lời được.

Chuyện này thật sự không liên quan đến cô, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan.

Khi biết sự thật thì chính cô cũng cảm thấy ngoài lo lắng còn có chút áy náy.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô khẽ động, cũng chợt hiểu vì sao Dịch Tân một mực phủ nhận với cô.

Đúng là không phải anh làm, anh chỉ thao túng Dịch Phong Nghiêu làm thôi.

Mà việc giật dây này, chắc chắn không thể không liên quan đến cô được.

Không nói với cô chính là để tránh xảy ra tình huống như lúc này… rõ ràng không làm gì, còn là người biết chuyện muộn nhất nhưng lại cảm thấy chột dạ.

Có miệng mà khó trả lời, không bằng đừng nói gì cả.

Tân Hoành nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Dịch Lam: “Dạ, ông ngoại, cháu hiểu.”

Dịch Lam thấy cô chẳng nói gì, còn trực tiếp đồng ý, ngược lại trong mắt ánh lên vẻ giật mình: “Cháu thật sự hiểu ý tôi?”

Tân Hoành gật đầu: ɭê Qυý Đôռ “Nỗi khổ tâm của ông ngoại, cháu hiểu, cháu sẽ làm theo lời dặn dò của ông. Sau này, trừ khi cô Nghê tự mình tìm đến, nếu không cháu có thể thay mặt Dịch Tân đồng ý với ông ngoại, cô ấy sẽ không bị tổn thương thêm chút nào bởi vì Dịch Tân nữa.”

Ánh mắt Dịch Lam trầm xuống, hơi ngừng lại mà than: “Con bé Nghê Tranh, vốn là một đứa bé ngoan, rất nhiều chuyện đều là bị số mệnh dồn đến đường cùng. Lúc này con bé bị sỉ nhục như vậy, cũng không thể nói là không liên quan đến lão già là tôi, nếu không phải tôi cứng rắn có lòng muốn tác hợp cho nó và Dịch Tân, nếu tôi không muốn gây can thiệp vào quyết định của Dịch Tân, can thiệp vào chuyện tình cảm của nó, giờ Dịch Tân cũng sẽ không ra tay độc ác như vậy.”

Tân Hoành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

“Khi Dịch Tân đã tuyệt tình, là thật sự cắt đứt, ngay cả lời nói của tôi cũng không có tác dụng.” Dịch Lam than thở, ánh mắt từ từ nhìn về phía Tân Hoành: “Tôi biết chuyện này không liên quan đến cháu. Chuyện ra nông nỗi này, Dịch Tân có chặt đứt mọi đường lui của tôi, tôi cũng không nói gì thêm nữa. Tôi chỉ hy vọng, nó có thể lưu lại một con đường cho Nghê Tranh.”

Tân Hoành giật mình trong lòng, khẽ thốt lên hỏi: “Dịch Tân cự tuyệt ông?”

Nói xong mới nghĩ ra, thật muốn tự tát vào miệng mình, sao cô có thể hỏi ra miệng được câu như vậy chứ?

Nhưng Dịch Lam cũng không tức giận, bình thản cười, gật đầu: “Đúng vậy, Dịch Tân từ chối tôi. Nhưng mà tôi còn muốn bảo vệ Nghê Tranh. Mà muốn bảo vệ Nghê Tranh, ngoại trừ việc hai ông cháu tôi trực tiếp đối chọi gay gắt ra, cách duy nhất chính là thông qua cháu.”

Trong lòng Tân Hoành hết sức bình tĩnh, mục đích Dịch Lam tìm cô, ngay từ đầu cô cũng vừa đoán ra rồi. Còn lời khuyên làm người phải biết khoan dung, cô cũng đã hiểu.

Dịch Lam không thuyết phục được Dịch Tân, nhưng lại có thể chèn ép được Tân Hoành, nên mới nghĩ đến việc dùng Tân Hoành để kiềm chế Dịch Tân.

Làm sao kiểm soát được không quan trọng, điều Dịch Lam muốn chỉ là một lời cam kết của Tân Hoành.

Cho nên, Tân Hoành ngay lập tức đồng ý với ông.

Làm cái loại chuyện lấy lòng này thì không còn cách nào khác, có do dự cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần không yêu cầu cô rời khỏi Dịch Tân, thì cái gì cũng có thể.

Cô tận lực tận sức lấy lòng trưởng bối, rốt cuộc cũng đổi lại được một nụ cười ôn hòa của Dịch Lam: “Nếu Dịch Tân đã thể hiện thái độ đúng mực và kiên quyết của nó, mà tôi cũng đã nhận được lời cam kết của cháu, vậy chuyện này coi như kết thúc tại đây. Tôi cũng không tiếp tục can thiệp vào chuyện của người trẻ mấy đứa, cũng đã đến lúc tôi nên trở về rồi.”

Tân Hoành khẽ rùng mình trong lòng, vội nói: “Để cháu gọi Dịch Tân đến đây.”

Dịch Lam giơ tay ngăn cô lại: “Không cần, trước khi gặp cháu, tôi vừa gặp nó rồi.”

Trước khi gặp cô… Trong lòng Tân Hoành sáng tỏ, vậy là sáng sớm Dịch Tân phải ra khỏi nhà để đến gặp Dịch Lam, cũng chính là lúc anh từ chối yêu cầu của Dịch Lam? 

Tân Hoành hơi xấu hổ cười cười: “Vậy, ông ngoại, để cháu tiễn ông lên máy bay. Đợi qua một thời gian ngắn nữa, để công việc của Dịch Tân ổn định, cháu và anh ấy sẽ cùng về thành phố H thăm ông.”

Dịch Lam gật đầu.

Trong lòng Tân Hoành có chút do dự, hơi ngần ngại, lại gượng cười nói tiếp: “Cháu với Dịch Tân đang có dự sinh em bé, để một thời gian nữa sẽ đưa bảo bối cùng về thăm ông ngoại.”

Dịch Lam nghe thấy thế sắc mặt bỗng cứng ngắc, ánh mắt có hơi trầm xuống, chỉ nói: “Đã đến giờ rồi, đưa tôi lên máy bay thôi.”



“Thật sự là anh…”

Một tiếng nói yếu ớt có phần run rẩy như gió thoảng, hai người đàn ông vốn còn đang đối chọi gay gắt cùng quay đầu lại, ♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ thấy người đứng cách đó không xa là Nghê Tranh, ánh mắt cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm Dịch Tân, ánh nhìn cũng như đang phát run lên.

Gió hơi lớn, thổi quần áo trên người và tóc tai cô ta bay tán loạn, càng làm nổi bật lên vẻ tàn tạ.

Dáng người ấy, thái độ ấy, hèn mọn hơn là tức giận, sợ hãi hơn là chất vấn, mà nhiều hơn cả chắc hẳn là cầu xin.

Đến hàng mi dài cũng đang run rẩy, như thể cầu xin Dịch Tân cho cô ta một câu trả lời phủ định.

Khóe môi Dịch Tân khẽ cong lên, chớp mắt một cái đã bày ra dáng vẻ nhẫn tâm.

Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Yến Thanh trùng xuống, cuống quít tránh khỏi sự kiềm chế của Dịch Tân, vội vạ tiến về phía Nghê Tranh.

“Tranh, sao em biết mà đến đây? Chúng ta đi thôi.”

Nói xong lại đưa tay xoay bờ vai mảnh khảnh yếu mềm của cô ta, muốn đưa cô ta rời khỏi đây nhanh nhất có thể.

Nghê Tranh lại không thèm nhìn anh ta lấy một cái, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm người đàn ông yêu mị đứng bên kia, lại mở miệng lần nữa: “Anh trả lời em đi.”

“Đúng, là tôi, tôi thay cô chọn người đàn ông Dịch Phong Nghiêu này.” Câu trả lời không chậm cũng chẳng nhanh, chỉ đáp lại bằng tốc độ bình thản, không suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng phải lấy cớ biện minh, chỉ đơn giản nói một cách rất hợp tình hợp lý.

“Chỉ là, sau đó thì tất cả tình hình là do cô và cậu ta tự làm thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui