Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Edit: TranGemy

“Quả nhiên là em nhớ rõ.” Anh híp đôi mắt sáng ngời nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên một đường cong hoàn mĩ, hơi dừng lại một chút như suy nghĩ điều gì, sau đó mới thích thú đánh giá: “Ừ, thật đáng yêu.”

Thật đáng yêu… Tân Hoành nghe thấy lời nhận xét này thì dãn mặt ra, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn anh: “Thật ra thì… sự thực là chẳng liên quan gì đến anh đâu.”

“Hả?” Anh tiếp tục mờ ám nhìn cô. Cô vô tội chớp mắt: “Trên thực tế, về tâm lý mà nói thì mỗi cô gái đều sẽ nhớ kỹ ngày này.” Anh nhìn cô, gật đầu bày tỏ sự đồng tình, nhưng ngay sau đó lại phát biểu ý kiến của mình: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Cho nên, cũng sẽ nhớ kỹ anh đúng không? Dù sao thì... đêm đầu tiên cũng là của anh.” Tân Hoành hít một hơi thật sâu, nhìn anh, cô cảm thấy không còn lời nào để nói. Lời nói “đêm đầu tiên cũng là của anh” cũng nói ra được.

Cô đột nhiên cảm thấy hai người có khoảng cách nhân sinh quan rất lớn. Cô lắc mạnh đầu, cô cần phải bình tĩnh lại. Anh nhìn cô rối rắm thì cười rất vui vẻ. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì phát hiện Dịch Tân đã đi cùng cô về nhà. Anh vốn dĩ là chồng cô, đưa cô về nhà là nghĩa vụ của anh, cũng là phúc lợi của cô, cô có thể không cần ngại ngùng mà yên lặng hưởng thụ, nhưng mà sau khi đưa cô về nhà anh lại không chịu ra ngoài nữa.

Ban ngày mà không đi làm… Anh cho rằng anh là cô ấy chắc? Cô không khỏi cau mày nhìn anh: “Không cần đi làm à?” Anh nhìn cô, cười rất thú vị, bỗng nhiên gọi tên cô: “Tân Hoành.”

Cô nhìn anh: “Cái gì?”

“Em có cảm thấy cả ngày đều đi làm, là một chuyện rất không hợp với thân phận của anh không?” Cô khẽ nhíu mày nghĩ ngợi một chút rồi hỏi lại: “Không hợp với thân phận… Anh muốn nói thân phận gì?” Anh thản nhiên nhìn cô: “Thân phận là chồng em.” Cô suy nghĩ rồi rất thật thà gật đầu: “Ừm, cũng có chút.”

“Cho nên vẫn muốn đuổi anh đi làm à?” Tân Hoành lẳng lặng nhìn Dịch Tân, cứ nhìn như vậy rất lâu mà không nói lời nào. Anh cười: “Nhìn gì thế?” Cô chớp chớp mắt: “Không nhìn gì cả.”

“Không nhìn gì cả là đang nhìn cái gì?”

“Không nhìn gì là không thấy gì cả.” Anh hơi nheo mắt nhìn ánh mắt cô vẫn không di chuyển: “Còn nói là không thấy?” Cô gật đầu: “Không thấy, đang đợi.” Đôi mắt đen của anh khẽ động. Cô đành than khẽ: “Đang đợi anh nói với em, anh biết rõ còn gì?” Anh nhìn cô, bỗng nhếch môi cười: “Vì đang muốn xem em sẽ nói gì với anh.”

Cô bất đắc dĩ thở dài: “Nói chuyện với anh mệt thật.”

“Nói thẳng đi.” Anh khoanh tay lại, dù bận vẫn ung dung. Cô đành hỏi: “Cố Viễn Chi nói gì với anh?” Cô nghĩ lúc Dịch Tân đến, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đều đã bị Cố Viễn Chi dọa cho chạy mất, anh không gặp bọn họ thì không thể biết được việc này. Nếu biết cái gì thì nhất định là do Cố Viễn Chi nói với anh. Có điều, vì sao anh lại xuất hiện ở khách sạn? Tân Hoành nghĩ đến đây thì cảm thấy chột dạ hỏi: “Còn nữa, lái xe nói gì với anh hả?”

Anh nghe thế thì cười: “Thông minh.” Trong lòng Tân Hoành rất hối hận. Ngay từ đầu khi vào khách sạn, cô gọi tài xế đi cùng là muốn có người bảo vệ bên cạnh, vừa là để tránh anh ta có thời gian mật báo cho Dịch Tân. Chỉ có điều, sau đó khi đứng đối mặt với Hạ Noãn Tâm, rốt cuộc cô cũng không đủ mặt dày để đứng trước mặt người ngoài thảo luận về ân oán trong gia đình, cho nên mới bảo tài xế rời khỏi đó.

Quả nhiên, lái xe của nhà họ Dịch rất trung thành và tận tâm đối với Dịch Tân, vừa ra ngoài một cái đã bắn tin ngay cho chủ tử. Chắc là Dịch Tân nghe tin cô một mình đi gặp Hạ Noãn Tâm nên mới lập tức chạy tới. Kết quả đến nơi thì Hạ Noãn Tâm đã bỏ đi rồi, cuối cùng chỉ gặp được người mặt lạnh là Cố Viễn Chi. Lúc này, có lẽ những gì nên biết, những gì không nên biết, Dịch Tân đều biết cả rồi. 

Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng thở dài một cái. ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ. Anh thấy cô như thế thì mắt hơi nheo mắt lại, kéo cô vào lòng, nói nhỏ: “Không định nói gì với anh à?” Cô nhìn anh: “Không biết nên nói thế nào.” Anh cười, hôn lên mặt cô: “Vậy thì nghĩ cái gì nói cái đó, em có nói năng linh tinh với anh thì anh cũng vui.” 

Nói năng linh tinh… Cô không nhịn được bật cười. Cười xong lại không khỏi nhíu mày. Đáy mắt anh hơi lạnh, thấp giọng hỏi: “Thật sự khó xử thế à?” Cô lắc đầu: “Em chỉ đang nghĩ, em nên nói với anh, hôm nay ở trên đường em gặp phải một kẻ lừa đảo, hay là nói, hôm nay em gặp được mẹ ruột của em?”

Cô nghĩ một chút lại bổ sung: “Em còn đang nghĩ, lần tiếp theo bà ta muốn gặp em, nhất định em phải dẫn anh theo. Đúng, em phải đưa anh đi dạy dỗ cho bà ta một trận nên hồn, hay là để anh gọi bà ta một tiếng “mẹ vợ đại nhân” đây?” Đôi mắt sâu thẳm của Dịch Tân nhìn cô, nụ cười trên mặt anh nhàn nhạt, trong ánh mắt đều là sự đau lòng và bất đắc dĩ. Anh hỏi, giọng nói cực kỳ trầm thấp, cực kỳ chân thành: “Nếu gọi kẻ lừa đảo kia là mẹ vợ đại nhân, thì người vốn là mẹ và bà ngoại của Tân Hoành phải làm sao bây giờ?”

Cô nghe thế thì toàn thân không nhịn được khẽ rụt lại, run run nhìn anh, hàng lông mi run rẩy. Cô cắn môi đến mức trắng bệch, đến khi có thể mở miệng thì giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Anh nhất định phải làm em khóc mới vui à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui