Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Edit: TranGemy

Trương Tiểu Thúy lo lắng thấp thỏm đi tới nơi hẹn thì thấy Dịch Tâm đã đợi ở đó. Đây là một phòng bao trong một quán trà cao cấp có tính bảo mật tương đối cao.

Trương Tiểu Thúy thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đó nghe Lạc Tiểu Xuyên nói Cố Viễn Chi rất lợi hại, bà ta nghĩ lại mà còn thấy sợ, nên không mong rằng lại có một người khó đối phó nào đó xuất hiện làm hỏng chuyện. Hai người nói chuyện là tốt nhất.

Bà ta cười với Dịch Tân. Dịch Tân cong môi ra hiệu cho bà ta ngồi xuống.

Trương Tiểu Thúy vừa ngồi xuống đã muốn nói ra những thứ đã chuẩn bị sẵn lúc đi đường, về việc mang thai Tân Hoành thế nào, không nuôi nổi cô ra sao, trên người Tân Hoành có điểm đặc biệt gì, rồi bà ta hy vọng có thể nhận lại đứa con gái ngoan này như thế nào…

Thậm chí còn muốn nói, Tân Hoành đã sớm không còn mẹ, bây giờ lại phát hiện mẹ ruột còn sống, dù sao cũng là chuyện tốt. Đã suy nghĩ sẵn trong đầu như vậy nhưng Dịch Tân lại lên tiếng trước bà ta: “Hạ Noãn Tâm cho bà bao nhiêu tiền? Bà nói đi, tôi cho bà gấp đôi.”

Không có lời nói dư thừa, đi thẳng vào vấn đề. Trương Tiểu Thúy không hiểu rõ tính tình Dịch Tân nên hoàn toàn sửng sốt.

Tiền bạc, nói đi, tôi cho gấp đôi…

Trong đầu Trương Tiểu Thúy nhanh chóng đảo qua mấy từ mấu chốt này, trong lòng thoáng động nhưng lý trí vẫn còn nên phản ứng lại kịp, lập tức lắc đầu: “Không phải, cậu hiểu lầm…”

Bà ta còn chưa nói xong, Dịch Tân đã không kiên nhẫn ngắt lời: “Tôi không có nhiều thời gian, bà nói đi, tôi trả thù lao. Làm một giao dịch đi, bà đi nói với Tân Hoành rằng bà đang gạt cô ấy.”

Trương Tiểu Thúy lắc đầu, luôn mồm kiên định: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆   “Không có, tôi không lừa gạt cô ấy, cậu không thể như vậy…”

“Gấp mười!”

Trương Tiểu Thúy đột ngột dừng lại.

Dịch Tân cười khẽ: “Bà cũng hiểu, giả thì không thể thành thật được, đồ của bà lấy ở đâu ra, tin tôi đi, tôi còn rõ hơn bà đấy. Bà cũng chỉ có thể lừa gạt được Tân Hoành thôi, nhưng bà cho rằng, cô ấy sẽ nghe lời bà, hay là nghe lời tôi?”

“Mục đích của bà là tiền, có điều bà nên nhớ lấy, chọc giận tôi thì một đồng tiền bà cũng không lấy được. Nếu tôi là bà thì tôi sẽ cầm tiền rồi nhanh chóng biến mất, để tránh đêm dài lắm mộng.”

Trương Tiểu Thúy nghe thế thì trong lòng thoáng do dự, rồi cẩn thận giơ một ngón tay lên với Dịch Tân.

Dịch Tân cười hài lòng: “10 vạn?”

Trương Tiểu Thúy thấp thỏm gật đầu. Thật ra Hạ Noãn Tâm cho bà ta có 1 vạn, nhưng Hạ Noãn Tâm từng nói với bà ta: “Chồng Tân Hoành là Dịch tân, người đàn ông đó rất giàu có, chỉ cần bà dụ dỗ được cậu ta vui vẻ thì cũng đủ sống sung túc mười đời.”

Một câu nói ấy còn có giá trị hơn nhiều 1 vạn của Hạ Noãn Tâm. Sau đó, bà ta đã xuất hiện trước mặt Tân Hoành.

Hạ Noãn Tâm biết được đặc điểm trên người Tân Hoành, dĩ nhiên bà ta cũng không biết cô thật ra là… Không hẳn, bà ta cũng chỉ nói bừa, trẻ con vừa sinh ra cần phải đưa ra ngoài, cho nên cũng không nhìn kỹ. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, thật ra Tân Hoành là chỉ là thứ yếu, quan trọng là người đàn ông này.

Cho nên, khi Dịch Tân gọi điện cho bà ta, bà ta lập tức đến đây, muốn nói ra toàn bộ những thứ bà ta đã chuẩn bị để đối phó với anh. Bà ta thậm chí còn nghĩ, Tân Hoành không thích bà ta cũng chẳng sao, chỉ cần Dịch Tân xuất phát từ tâm lý muốn lấy lòng Tân Hoành mà nịnh bợ bà ta là được rồi.

Nào ngờ, người đàn ông này… So với anh thì không biết Tân Hoành thiện lương đến mức nào. Trong lòng Trương Tiểu Thúy hiểu rõ, về sau… không có khả năng, không bằng trước mắt cứ cầm tiền rồi biến đi.

Dịch Tân cười hài lòng, xem ra tâm tình rất tốt, trong lòng Trương Tiểu Thúy kín đáo mong đợi. Nhưng không ngờ Dịch Tân cười rồi đôi mắt lại nhìn về phía sau lưng bà ta, đôi môi mỏng khẽ mở: “Bây giờ đã hài lòng chưa?”

Bỗng dưng trong lòng Trương Tiểu Thúy có dự cảm không tốt, bà ta lập tức quay đầu lại thì thấy phía sau tấm bình phong trang trí, có một người đang chậm rãi đi ra.

Tân Hoành.

Cô bình thản nhìn bà ta rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Dịch Tân. Trương Tiểu Thúy bỗng nhiên thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đi lừa gạt lại bị bắt tại trận, Trương Tiểu Thúy cứng lưỡi há hốc mồm.

Tân Hoành đứng trước mặt Dịch Tân, nói nhỏ: “Chúng ta về đi.”

Dịch Tân cười nhìn cô: “Vừa muốn hài lòng, vừa muốn sự thật, bà xã, anh làm có tốt không?”

Anh cười như trẻ con đang lấy lòng, Tân Hoành vốn dĩ đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, bây giờ không nhịn được cười thành tiếng: “Tốt.”

Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen yêu nghiệt. Trong lòng cô cảm động, trên mặt lại nóng ran, thúc giục anh: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Vậy chúng ta về đi.”

Dịch Tân chậm rãi đứng dậy, ôm đi rời đi.

Trương Tiểu Thúy khó xử gọi anh lại: “Dịch tiên sinh…”

Dịch Tân quay đầu, bình thản nhìn bà ta.

Trương Tiểu Thúy lắp bắp: “Cậu vừa nói…”

Tân Hoành không vui nhìn Dịch Tân: “Anh cũng đã nói với em là muốn làm em vừa ý. Nếu anh mà thật sự cho bà ta tiền là em thấy bất mãn đấy.”

Dịch Tân nhìn cô cười rồi quay lại nhìn Trương Tiểu Thúy với vẻ bất đắc dĩ: “Thấy chưa?”

Trương Tiểu Thúy sốt ruột, nghĩ thầm 10 lần 10 vạn là 100 vạn, mắt thấy số tiền lớn như vậy sắp tới tay lại bay mất, nửa đời sau của bà ta nhất định sẽ luôn nhớ và hối hận về thời khắc này. Lúc này bà ta hoảng hốt mà thốt lên: “Sao cậu có thể nói lời mà không giữ lời như vậy chứ?”

Dịch Tân nghe thế thì cười rất hứng thú: “Không có giấy trắng mực đen, nói chuyện không giữ lời cũng không phạm pháp. Nhưng đi lừa đảo là phạm pháp.”

Trương Tiểu Thúy cứng đờ, không cam lòng nhìn Dịch Tân.

Dịch Tân lắc đầu cười: “Nhớ cho kỹ, hôm nay là do tâm tình tôi tốt nên không so đo với bà. Đừng để rơi vào tay tôi lần nữa, nếu không tôi sẽ khiến bà chôn cùng với Hạ Noãn Tâm.”

Cả người Trương Tiểu Thúy chấn động.

Lúc này Dịch Tân mới ôm Tân Hoành rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui