Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Edit: TranGemy

“Cái gì mà bởi vì anh?” Cô thuận miệng hỏi, không rõ vấn đề này là thế nào, liên quan gì đến anh? Nhất định là vì Hạ Noãn Tâm rồi, kẻ thù gặp mặt rất đỏ mắt, cô việc gì phải đến để chính mình tức đỏ mắt?

Ai ngờ Dịch Tân lại cười rất yêu nghiệt: “Bởi vì không như em nghĩ muốn cái đó… Qua đây, cùng anh…”

Tai Tân Hoành lập tức nóng lên.

Như em nghĩ muốn cái đó… Qua đây, cùng anh…

Cô tức giận cắn răng: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆  “Anh có thể nói chuyện có chừng mực hơn được không?”

Anh cười: “Anh nói cái gì chứ? Anh chỉ nói, như em nghĩ…”

Tân Hoành cực kỳ phẫn nộ: “Cho dù em có nghĩ, cũng là tại anh cố ý khiến em nghĩ sai! Anh chính là đầu sỏ!”

“Được, anh là đầu sỏ, vậy em qua đây nhé?”

“Không thèm! Em mới không thèm tới gặp Hạ Noãn Tâm, với anh!”

“Thực sự không thèm?”

“Không thèm!”

Dịch Tân trầm mặc một hồi, cực kỳ khó xử, sau một lúc mới nói: “Vậy sau khi Hạ Noãn Tâm đi rồi, chúng ta lại đổi chỗ… Cũng không thèm?”

Tân Hoành hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cơn giận bừng bừng: “Ai muốn đổi chỗ với anh!”

Đầu bên kia, Dịch Tân nghe xong chỉ cười, tự mình kết luận: “Được, không đổi chỗ. Vậy bây giờ em qua đây, anh bảo quản gia đưa em ra ngoài.”

Tân Hoành: “…”

Từ đầu đến cuối cô đều bày tỏ là cô không muốn đi, đúng không? ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Là cách thể hiện của cô có vấn đề hay là cách lý giải của anh có vấn đề, sao nói một hồi lâu như vậy, kết luận cuối cùng lại là… Vậy bây giờ em đến đây chứ?

Cô vừa quẫn bách vừa bất đắc dĩ lắc đầu, đành nhận lệnh. Cô lấy túi, nếu anh có hứng thú như thế, cô đi gặp kẻ thù cho đỏ mắt một lần cũng được, dù sao có anh ở đó, có việc gì thì để anh xử lý.

Bên kia, Dịch Tân cất điện thoại đi, trên mặt vẫn lưu lại nụ cười như có như không. Biểu cảm này vừa như đang nghĩ một cách công kích tàn nhẫn, lại như tùy tiện tính kế.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người đến là Nguyên Thâm.

Dịch Tân bình thản nhìn anh ta, nói: “Đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Nguyên Thâm gật đầu: “Vâng, người bên Tân Hạo truyền tin đến, đã ở trên đường rồi, thời gian sẽ không có gì sai lệch. Thẩm Ngôn và Tân Giác cũng ở gần đó, bọn họ tưởng là Tân Hạo hẹn, mà Tân Hạo là người không thích người khác đến muộn hơn ông ta quá 5 phút, cho nên bây giờ bọn họ đang chờ để gặp mặt.”

Dịch Tân nhếch môi cười, một nụ cười mê hoặc khác thường.

Lúc này, điện thoại của Nguyên Thâm vang lên, anh ta nhấc máy, nghe xong thì nhanh chóng ngắt máy, rồi lập tức báo cáo với Dịch Tân: “Tân thiếu, quản gia nói, thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi.”

“Ừm.” Dịch Tân nghe xong chỉ gật đầu: “Cậu xuống dưới chờ đi, tự mình dẫn cô ấy lên, đừng để cho cô ấy gặp bất cứ người nào.”

Nguyên Thâm gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài. Dịch Tân rảnh rỗi ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu bên cạnh uống một ngụm rượu đỏ. Lúc này, quanh người anh đều là hơi thở lười biếng, chỉ là loại lười biếng này có thể khiến người ngoài không rét mà run.

Tân Hoành đến nơi, cả người vẫn giận dữ thở phì phì. Khi Nguyên Thâm dẫn cô đến trước mặt Dịch Tân, cô còn có thể giả bộ cười một cái, sau khi Nguyên Thâm bỏ đi, cô lập tức bĩu môi. Rõ ràng là tâm tình không được tốt.

Dịch Tân cười kéo cô ngồi lên chân, cơ thể lập tức cường thế nhốt chặt thân thể cô, hỏi: “Lại làm sao thế?”

Cô liếc nhìn anh, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Anh lập tức mất hứng, anh không thích nhất là khi cô làm động tác này, không thích cô làm như không nhìn thấy anh. Anh giơ tay, mạnh mẽ quay đầu cô lại, khiến cô phải đối mặt với anh. Không thể coi thường hành động không hờn không giận này của Dịch Tân, bởi hoàn toàn không hề dịu dàng gì cả.

Tân Hoành bị anh làm hơi đau, không nhịn được nhỏ giọng kháng nghị: “Anh đúng là quá bá đạo!”

Anh cười lạnh: “Anh không bá đạo một chút thì em có thèm nhìn anh không?”

Cô cứng họng, nghẹn ngào một phen rồi nói bằng giọng u oán: “Cả người em bị anh ôm rồi, sớm muộn gì chẳng phải quay đầu nhìn anh, anh chờ tự em quay lại không được à?”

“Không được.” Anh tuyên bố vô cùng thẳng thắn không cần phân biệt phải trái, không hợp lý nhưng rất mạnh mẽ.

Cô không nói được gì.

Anh còn nói: “Nhớ cho kỹ, sau này không được quay đầu đi không nhìn anh, em có tức giận cũng phải nhìn anh.”

Tân Hoành: “…”

Cô lắc đầu, cô quyết định tự động bỏ qua sự hoành hành ngang ngược của anh, cứ thể đổi chủ đề: “Hạ Noãn Tâm đâu?”

Con ngươi anh lại ánh lên sự nguy hiểm: “Lắc đầu, là có ý không chấp nhận ý của anh?”

Cô nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm tình mới không đưa tay đẩy anh ra. Đương nhiên, cô cũng biết có đẩy cũng không được, lát bị túm lại còn thảm hơn.

Miễn cưỡng lấy lại lý trí, cô khống chế cảm xúc, cười một cái: “Không phải, em lắc đầu là vì cảm thấy bản thân làm như vậy là không đúng, cảm thấy cực kỳ thất vọng về bản thân, cũng nghĩ rằng sau này nghe lời bạo quân, tức giận anh thì cứ thế đánh cho anh một cái vào mặt.”

Dịch Tân nhìn cô, cuối cùng từ từ bật cười. Vẻ mặt Tân Hoành cứng ngắc nhìn anh, hoàn toàn không rõ anh cao hứng hay là mất hứng ở đâu.

Dịch Tân đột nhiên hôn lên mặt cô, hôn đến mức cả người cô nghiên đi: “Ừm, bây giờ mới ngoan này!”

Tân Hoành: “…”

Ai ngờ anh hôn mặt còn chưa đủ, sau đó lại lần đến môi cô. Cô bị cánh tay mạnh mẽ của anh giữ chặt, ngồi trên chân anh, đối mặt với anh, mặc cho anh hôn từng chút một, lúc nặng lúc nhẹ. Răng môi triền miên, thân thể cô như có ý thức dần dần chủ động bấu víu vào anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui