Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi



Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Khi Dịch Tân lái xe như một mũi tên xuyên qua màn mưa lớn, Nguyên Thâm nắm chặt hai nắm tay nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo. Có lẽ, ngoài việc phẫn nộ và phát tiết, người kia cũng cần tìm một nơi không có ai để từ từ đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng. Đối với những thứ không biết thì anh không có cách nào để ngăn cản sự sợ hãi.

Bây giờ Tân Hoành đang ở đâu? Cô đã gặp chuyện gì? Mà anh nên làm gì bây giờ? Cho dù tàn bạo, cho dù đau lòng, nhưng có rối loạn cũng không làm được gì.

***

“Thẩm Ngôn, anh mà tiến lên một bước thì tôi sẽ nhảy xuống dưới!”

Một nửa thân thể của Tân Hoành đã nhoài ra ngoài cửa sổ, quần áo cô không chỉnh tề, chỉ nhìn Thẩm Ngôn với sắc mặt dứt khoát. Giờ khắc này, quần áo, thậm chí là tính mạng cũng đã sớm không còn quan trọng nữa. Quần áo Thẩm ngôn cũng xốc xếch, vốn dĩ mọi thứ cũng đã rất rối loạn, nếu vừa rồi có thể hoàn toàn ý loạn tình mê một cách thì bây giờ cũng đã xong rồi.

Không ngờ vào thời khắc mấu chốt, anh ta vẫn không nỡ, khi cô nói ‘Dịch Tân chưa từng đối xử với tôi như vậy’, anh ta đã mềm lòng khiến Tân Hoành có thể nhân cơ hội đó mà chọc giận anh ta. Đúng lúc anh ta đang phân tâm, cô đã đẩy anh ta ra rất nhanh rồi trốn đến bên cửa sổ.

Lúc này gió biển rất lớn, quần áo trên người Tân Hoành bị xé nát bay bay trong gió. Dưới ánh đèn, trước ngực cô có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu hôn mơ mờ, có mới có cũ. Cũ là của Dịch Tân lưu lại. Còn mới là của anh ta lưu lại.

Thật ra cũ cũng chẳng lâu lắm, cùng lắm là trong hai ngày trở lại đây. Vừa rồi, khi anh ta xé nát quần áo của cô, lúc nhìn thấy những dấu ấn thuộc về người đàn ông khác trên người cô thì sự ghen tị và phẫn nộ trong lòng gần như nổ tung, chỉ muốn ngay lập tức liều lĩnh biến cô thành người của anh ta.

Anh ta vùi đầu trên người cô nặng nề lưu

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui