Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi



Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

“Có phải cậu cũng cho rằng Dịch Tân không xứng với Tân Hoành không?” Câu cuối cùng này của Dịch Tân không biết hiu quạnh đến mức nào. Nguyên Thâm đi theo anh hai mươi mấy năm, từ trước đến nay chỉ thấy người đàn ông này cho dù ở trong nghịch cảnh, cho dù khốn đốn cũng có thể hô mưa gọi gió. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh suy sụp như thế này.

Con người sẽ không dễ dàng suy sụp, trừ khi là anh tự mình phủ nhận. Vậy là Dịch Tân đã tự mình phủ nhận tình cảm của Tân Hoành đối với anh. Trong lòng Nguyên Thâm vừa sợ vừa nặng nề, vội nói: “Tân thiếu, không phải đâu.”

Nhưng vì hoảng hốt nên giọng nói anh ta lại trở nên không mạch lạc, ngay sau đó liền nghe thấy Dịch Tân cười nhạo: “Cách cậu vội vàng chối giống hệt khi cô ấy lúng túng.”

“Các người đều không dám phản kháng tôi. Cậu, Tân Hoành, cả những người khác nữa, thậm chí là cả ông ngoại. Nhưng Tân Hoành và các người không giống nhau. Đối với các người, tôi biết các người muốn gì, nhưng còn đối với cô ấy, thậm chí tôi còn không biết tôi có thể cho cô ấy cái gì. Tôi cố gắng đưa hết những gì mình có thể cho cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không biết làm thế nào mới có thể giữ cô ấy lại. Cho nên tôi mới cố gắng giữ cô ấy tránh xa Cố Viễn Chi, chỉ sợ cô ấy nghe được gì từ chỗ ông ta, sau đó phát hiện Tân Hoành có thể không cần có Dịch Tân cũng có thể sống được.”

“Tôi cho cô ấy tất cả mọi thứ có thể cho, cũng giữ cô ấy tránh tiếp xúc với bất cứ ai có thể khiến cô ấy dao động, tôi cũng từng nghĩ là tôi có thể giữ cô ấy lại. Nhưng mà… Cậu có tin không? Tân Hạo nói, nếu như Thẩm Ngôn có thể có nhiều thời gian hơn một tuần lễ thì chẳng cần đến ba năm, Tân Hoành còn có thể hạnh phúc hơn khi ở cùng tôi.”

Hơi thở của Nguyên Thâm bị nghẹn ở cổ. Anh ta hoàn toàn không biết trả lời vấn đề này thế nào, cũng vì thế mà lúc này anh ta vô căm hận Tân Hoành, căm hận

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui