Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi



Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Lúc này Thẩm Ngôn cùng lắm cũng chỉ phải chịu vết thương da thịt, chỉ là đau đớn bên ngoài, mặc dù mặt vẫn chưa tan hết máu đọng tím bầm nhưng khi nhìn về phía Dịch Tân lại như một kẻ chiến thắng cười nhạo người thất bại. Bởi vì Thẩm Ngôn biết nếu Dịch Tân vẫn còn ở đây trút tức giận và hận thù lên anh ta thì có nghĩa là người này đã cùng đường rồi.

Anh không tìm thấy Tân Hoành, Tân Hoành cũng không trở về, từ đây bọn họ sẽ chia lìa. Chia lìa là một ẩn số, nói không chừng một lần chia xa chính là cả đời, sống không gặp được nhau, chết cũng không ở chung một chỗ! Đây chính là điều Thẩm Ngôn hy vọng.

Cho nên nói theo một cách nào đó thì Thẩm Ngôn đã chiến thắng. Thẩm Ngôn không có được Tân Hoành, nhưng Dịch Tân cũng đã đánh mất cô. Thẩm Ngôn đã từng trải qua nỗi thống khổ khi mất đi, đau tận xương tủy, đau đến không muốn sống nữa, khiến cho anh ta như biến thành một người khác. Bây giờ Dịch Tân cũng sẽ phải trải qua điều đó.

Vậy chẳng phải là chiến thắng sao? Làm sao anh ta có thể không thoải mái được? Cho dù có chết cũng coi như đã kéo được Dịch Tân xuống địa ngục!

Mà Dịch Tân đúng là như thể đã rơi vào địa ngục. Anh không bị thương, anh vẫn đẹp trai nghẹt thở như thường, nhưng làn da sáng bóng đã trở nên xanh xao, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm thì trở nên cuồng loạn, rõ ràng không còn một chút lý trí và tỉnh táo nào. Người đàn ông này đã tự tay xé rách lý trí của mình, anh tự đẩy mình vào tình cảnh bất an rồi để cho cảm giác không yên lòng điên cuồng đó gặm nhấm máu thịt của chính mình.

Từng nhịp đập nơi ngực trái đều trở nên đau đớn khiến anh trở nên suy sụp và khốn khổ, đó là sự suy sụp và chật vật khiến người ta cảm thấy còn tuyệt vọng

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận