Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi



Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Phong Dương cười trừ, nhìn sang chỗ khác để né tránh, chỉ có thể giả vờ đi qua kiểm tra Tân Hoành, nhưng vừa nhìn một cái đã giật mình bật thốt lên: “Cô ấy tỉnh rồi.”

Cố Viễn Chi nghe thế thì mắt sáng lên, vô thức đứng dậy nghiêng người xem cô thế nào. Đúng là Tân Hoành tỉnh lại, mắt cô chậm rãi mở ra, nhưng ánh mắt có vẻ không tập trung. Cố Viễn Chi và Phong Dương đều vui mừng nhìn cô, nhưng cô lại như không nhìn thấy họ, ánh mắt như thể rơi vào hư không.

Cố Viễn Chi thấy thế thì trong lòng nặng nề, nhìn Phong Dương phía đối diện, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này?”

Phong Dương giật mình, vội vàng đưa một ngón tay ra trước mặt Tân Hoành, thu hút sự chú ý của cô: “Nhìn em này, đây là số mấy?”

Nhưng Tân Hoành vẫn không nhìn anh ấy mà ánh mắt chậm rãi đảo quanh phòng một vòng, mở miệng yếu ớt hỏi: “Dịch Tân đâu?”

Vì bị thương nặng nên giọng nói của cô rất yếu ớt, chỉ có ba chữ mà như thể cô phải dùng hết sức lực toàn thân. Phong Dương và Cố Viễn Chi đều nghe thấy nhưng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Mắt Phong Dương sáng lên, vội vàng trả lời: “Ở bên ngoài…”

Anh ấy đang định nói để anh ấy ra ngoài tìm, lại thấy ánh mắt dữ tợn của Cố Viễn Chi phía đối diện có ý ngầm cảnh cáo, vì vậy lời đến miệng rồi lại gượng gạo đổi thành: “…

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận