Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Dịch Tân khẽ cười, cũng không suy đoán theo lời cô nói nữa.
Anh nở nụ cười rồi tiếp tục nói: “Trước kia, chỗ này là của ông ngoại. Năm đó, mẹ đi theo Mạc Thích Thanh, thậm chí còn không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại rồi chạy đến Mỹ. Lúc đầu, thật ra bà ấy không hề ở đây, mà ở trong ngôi biệt thự trong nội thành, đương nhiên anh cũng ở đó. Bà luôn không vui vẻ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi người đàn ông kia. Mãi đến năm anh ba tuổi, chọc giận Mạc Thích Thanh rồi bị ông ta đánh cho mất nửa cái mạng, vì bảo vệ anh nên bà ấy mới mang theo anh đến hòn đảo này. Nơi này toàn là người của ông ngoại. Quả thật người ở đây cũng giống như em nói, bọn họ ở đây không chỉ là người giúp việc đơn giản mà trách nhiệm của bọn họ còn là bảo vệ chủ nhân, thậm chí đến khi cần thiết còn phải hy sinh.”
“Cho dù là Mạc Thích Thanh cũng không thể tiếp cận nơi này. Chính là ở nơi này, anh mới nhặt được về một cái mạng.”
Thân thể Tân Hành lạnh run lên, nhẹ nhàng cọ vào trong lòng anh. Tay anh chậm rãi vỗ về lưng cô, tiếp tục nói: “Anh và mẹ ở đây khoảng một năm trời, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của bọn anh. Chỉ là những cái đó cũng chỉ có thời hạn, đến khi vết thương của anh tốt lên, mẹ lại trở về chỗ Mạc Thích Thanh. Mạc Thích Thanh… Cùng lắm chỉ nói được mấy câu hẳn hoi với bà ấy, thậm chí còn không được tính là lời ngon tiếng ngọt, thế mà bà ấy lại ngoan ngoãn trở về, trở về… Để cho ông ta hành hạ.”
“Vậy còn anh?” Tân Hành ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, khẩn trương nhìn anh.
Dịch Tân cười trấn an cô: “Yên tâm, anh không có trở về.”
Lúc này Tân Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Dịch Tân lại lóe lên vẻ trào phúng: “Thực ra thì anh luôn hận mình vì khi đó đã không cùng bà ấy trở về.”
Trái tim Tân Hành thắt chặt lại đầy căng thẳng, vành mắt cũng nóng lên. Dịch Tân không nhìn cô, cô nằm trong lòng anh, ngẩng lên cũng chỉ thấy cằm anh, lúc này sự căng thẳng khiến lòng cô căng lên đầy đau đớn.
“Nếu anh có thể trở về cùng bà ấy, như vậy có lẽ bà ấy sẽ không bị Mạc Thích Thanh ép đến đường cùng như vậy.” Dịch Tân cười khẽ, ánh mắt anh đầy vẻ thù hận, nhưng trong sự hận thù ấy lại ẩn chứa vẻ bất lực sâu sắc.
“Không phải đâu…” Tân Hành không muốn nghe thấy giọng nói như thế của anh, không muốn nhìn anh bất lực như vậy mà còn cố ngụy trang cho bản thân mình, trong lòng hết sức đau xót, cuống quýt ngắt lời anh: “Khi đó anh còn nhỏ như vậy…”
Vì sốt ruột
//