Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Cho nên, Hạ Noãn Tâm mới có thể nhẫn nhịn, nhưng là giờ phút này, trước ánh mắt nhìn như ôn nhu vô hại của người đàn ông, vậy mà một câu nói nhẹ nhàng lại xé nát hết tất cả hư vinh bề ngoài của bà. Hạ Noãn Tâm hận, giận.

Dịch Tân lại cứ ôn nhu cười với bà.

"Việc của vợ tôi, tôi làm sao có thể không biết a?"

Lại không trả lời vấn nghi vấn của Hạ Noãn Tâm.

"Cậu nói bậy! Tân Hoành căn bản là không biết cái gì cả!" Ngón tay giận dữ chỉ Dịch Tân.

Dịch Tân vốn vẫn không chút để ý mà cười, lúc này nghe xong Hạ Noãn Tâm nói, lại trầm thấp trầm ngâm nói: "Cô ấy... Quả thật là cái gì cũng không biết, ngốc chết đi được!"

Đột nhiên lại nghiêm túc, giống như tuyên cáo đã kết thúc, hiện tại cần nói vào vấn đề chính rồi. Đôi mắt đảo qua Tân Hạo, rồi lại nhìn Hạ Noãn Tâm "Nhưng, vợ tôi không biết, không có nghĩa là tôi cũng không biết."

Dịch Tân nói tới đây, khóe miệng đột nhiên cười yêu mị, thấy Hạ Noãn Tâm nhịn không được phát run, mới trầm giọng ra lệnh.

"Nguyên Thâm."

Người cùng vào với anh- Nguyên Thâm hơi hơi vuốt cằm, đáp một tiếng "Vâng"

Lúc này mới cầm cặp công văn trong tay mở ra, lấy một văn kiện, đưa cho Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm.

Dịch Tân thong thả ngồi, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thỏa mãn nhìn hai người kia đang mở to mắt, sắc mặt xanh mét, không thể tin được nhìn nhau, sau đó lại cùng cùng nhìn về phía anh.

Dịch Tân cười nhẹ, "Xem ra, cũng không phải chỉ có Tân Hoành cái gì cũng không biết đi."

"Hạ phu nhân, bà cũng nhất định không thể tưởng được, người con gái bà thương yêu nhất- Tân Giác

tiểu thư, mua chuộc người phá hỏng phanh xe. Cô ta, biết rõ rành rành, bà thường xuyên ngồi xe Tân Hoành a."

Dịch Tân khẽ mở cánh môi, hơi cong lên, giống như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại nói những lời độc muốn chết người.

"Không thể không nói, Tân Giác tiểu thư này thủ đoạn thật cao. Đã hoàn toàn đả kích Tân Hoành, lại có thể đem người sẽ cùng cô ta tranh đoạt gia tài giải quyết xong"

"Cũng may, ông trời thương tình lần tai nạn này cũng không làm cô ấy bị thương nặng a!" Dịch Tân không sợ thêm loạn, thậm chí ám chỉ Hạ Noãn Tâm không thể sinh con nữa.

Hạ Noãn Tâm quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh, trên mặt tràn đầy sự tức giận, oán hận, còn có, thương tâm. Bà tuyệt đối không thể tưởng được, thì ra là đứa con gái bà yêu thương nhiều năm lại hại bà.

Tân Hạo luôn trầm ổn một người, giờ phút này, cầm cái gọi là "Chứng cớ" trên tay, cũng nhịn không được mà phát run, không tin, mà lại không thể không tin, mâu thuẫn vô cùng, cuối cùng là sự ưu thương, suy sụp.

Con gái của ông, làm sao có thể ác độc như vậy! Người đó cũng là người phụ nữ ông yêu thương nhiều năm a! Trong nháy mắt, người hô mưa gọi gió như Tân Hạo, như già hẳn đi.

Tân Hạo nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, mới lấy lại một chút sắc bén, nhìn chằm chằm người đàn ông thâm trầm đáng sợ trước mặt, "Cậu nói đi, cậu muốn cái

gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui